Ngay sau đó, cậu mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ trường học, mỏng và không rõ lắm.
Xe dừng trước cổng trường.
Cửa mở toang, nghe nói có người dẫn chương trình truyền hình đến đọc diễn văn, hôm nay có rất nhiều người đứng ngoài cổng trường nghe.
Mọi người thảo luận rất sôi nổi.
Chu Việt Thâm nhìn cậu thật sâu.
Vu Đông giả vờ như không thấy, mạnh mẽ vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn vào trong trường.
Tiếng động cơ quá lớn nên cậu chỉ cần tắt động cơ.
Lâm Tiêu có chút khó hiểu muốn hỏi.
Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ trường.
Lâm Tiêu còn tưởng rằng mình nghe lầm, thanh âm giống như là em gái của anh.
Nhưng Chu Việt Thâm đột nhiên cau mày, anh dập điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn vào trường học.
Một chút nghi ngờ loé lên trong đôi mắt đen láy.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng bàn tay to mở cửa xe, xuống xe sải bước đi tới.
Vu Đông cũng có chút bối rối.
Cậu vốn muốn nghe bài phát biểu của Phó Thiên Thiên.
Nhưng không nghe thấy Phó Thiên Thiên thì cũng không sao, tại sao lại nghe thấy giọng nói của chị dâu?
Nói cho hợp lý, giờ phút này chị dâu không phải đang ở cũng ba tên nhóc ở thôn Hạnh Phúc sao?
Chẳng lẽ là mình nghe lầm.
Không, nếu nghe nhầm, ông chủ sẽ không phản ứng như vậy, đúng không?
Cậu và Lâm Tiêu nhìn nhau, cả hai vội vàng xuống xe chen vào đám đông.
Lúc tìm được Chu Việt Thâm, thân ảnh cao lớn đứng ở phía trước, mọi người xung quanh đều dời đi, bóng người mảnh khảnh của nam nhân này thật nổi bật, lẳng lặng đứng ở nơi đó, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào sân khấu phía trước.
Khi đến gần hơn, giọng nói quen thuộc trở nên rõ ràng hơn.
Cả hai tò mò nhìn theo hướng nhìn của anh.
Nó ở khá xa nên không thể nhìn rõ.
Nhưng thoáng chóc, trong nháy mắt cả hai nhận ra.
Người dẫn chương trình nói tiếng Anh trôi chảy trên sân khấu không phải là chị dâu (em gái) Tư Niệm xinh đẹp, khéo léo, người nấu những món ăn ngon (dịu dàng và tốt bụng) sao?
Cô cao và mảnh khảnh, đường nét thanh tú, đứng trên sân khấu mảnh mai và duyên dáng, khắp người toả ra ánh sáng chói lọi.
Chẳng mấy chốc, bài phát biểu kết thúc.
Tiếng vỗ tay điếc tai từ khán giả.
Những người xung quanh cũng không ngớt vỗ tay khen ngợi.
"Không hổ danh là phát thanh viên chuyên nghiệp, thật sự quá tuyệt vời!"
"Lần đầu tiên tôi cảm thấy tiếng Anh nghe hay như vậy."
"Cô ấy quá đẹp, xinh lại có văn hoá, không biết sau này con của ai may mắn cưới được đây".
Những lời này khiến Vu Đông và những người khác hoàn hồn lại.
"Lão đại, là chị dâu, sao lại ở đây?" Vu Đông không nhịn được hỏi Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm nhìn cậu thật sâu và không nói gì.
Tư Niệm không biết rằng Chu Việt Thâm và những người khác xuất hiện ở đây, vì vậy cô ấy bước xuống sân khấu ôm lấy Dao Dao từ tay chị Trần.
Chị Trần nhìn cô với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Gọi cô đến đây quả nhiên là quyết định đúng đắn nhất của tôi, cô thật sự rất lợi hại!"
Mặc dù trước đây chị Trần ngưỡng mộ Tư Niệm, nhưng chị ấy chỉ nghĩ rằng Tư Niệm là một tài năng dễ uốn nắn.
Không có gì ngạc nhiên và phải ngưỡng mộ.
Những người xung quanh cũng xúm lại, không ngớt lời khen ngợi cô, hoàn toàn choáng ngợp trước tài năng của cô.
Ngay cả Phó Thiên Thiên luôn tự hào cũng nói: "Tư Niệm, cảm ơn cô vì ngày hôm nay."
Nếu Tư Niệm không đến giúp đỡ, có lẽ cô thực sự cần sự giúp đỡ từ Lâm Tư Tư, người mà cô rất ghét.
Cô sẽ chán ghét đến phát ốm không thể ăn không ngủ mấy ngày.
Tư Niệm khẽ gật đầu: "Không có gì, dầu hala nhập khẩu cũng rất hữu dụng."
Phó Thiên Thiên; "..."
Sau khi Lâm Tư Tư bước xuống trong góc, cô ta cảm thấy lạnh cả người.
Sau khi bị người dẫn chương trình kéo xuống, cô ta không có cơ hội để nói, chỉ có thể nhìn Tư Niệm khiến khán giả kinh ngạc!
Bây giờ nhìn thấy Tư Niệm giống như mặt trăng được tất cả mọi người quây quanh, sự ghen tị trong lòng cô ta đã lên đến đỉnh điểm!
Cô ta không hiểu Tư Niệm tự hào về điều gì, nếu không phải bị Tư Niệm cướp đi mười tám năm cuộc đời, nếu không phải cô ta có được mười tám năm giáo dục ưu tú thì Tư Niệm sẽ không có năng lực được như vậy, thậm chí không đủ tư cách đứng trên sân khấu này.
Nói trắng ra là Tư Niệm đã lấy đi tất cả những gì vốn dĩ thuộc về cô ta, nhưng tại sao không ai có thể hiểu cho cô ta?
Lâm Tư Tư nắm chặt tay, hung ác trừng mắt nhìn Tư Niệm, khoé mắt nhìn thấy một người quen thuộc, cô dừng một chút, nói: "Chị Tư Niệm, chúc mừng chị, hôm nay sao chị lại xuất hiện ở đây? Không phải chị biết Phó gia và Phó Dạng hôm nay tới xem Thiên Thiên diễn thuyết, cho nên đặc biệt tới đây không? Cũng là trùng hợp, Thiên Thiên vừa mới đau bụng, chị liền mới xuất hiện ở đây."
1
Lời nói của cô ấy đã thành công khiến Phó gia dừng lại, cau mày và nhìn Tư Niệm.
Link full: motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/17/tn80-chuong-152-boss-se-khong-phan-ung-nhu-vay-chu/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...