Cô quay đầu lại nhìn người đi tới.
Hoá ra đó là lãnh đạo của Đơn vị truyền thanh lúc trước, chị Trần.
Cô hơi kinh ngạc: "Chị Trần? Sao chị lại ở đây?"
Chị Trần ngoài 40 tuổi, tóc cắt ngắn gọn gàng, kẹp sau tai, đeo kính, mặc vest, váy khoét hông, đi giày cao gót, là một phụ nữ mạnh mẽ.
Bây giờ nhìn thấy Tư Niệm, khuôn mặt nghiêm nghị trước đó trở nên vui vẻ hơn một chút.
"Tôi còn muốn hỏi cô, làm sao cô tới nơi này? Nghe Thiên Thiên nói cô lấy chồng xa?"
Khi nghe tin Tư Niệm kết hôn, Chị Trần vẫn cảm thấy tiếc nuối, cô gái này lẽ ra phải có cuộc sống tốt đẹp, sao vừa nói kết hôn liền có thể kết hôn?
Dù sao cô cũng là đồ đệ tự mình rèn dũa mà nên, cho nên trong lòng Chị Trần có chút tiếc nuối.
Không ngờ hôm nay lại gặp cô ở đây, sau khi nhìn kỹ Tư Niệm, chị Trần phát hiện nước da của cô đã khá hơn trước, hơn nữa còn xinh đẹp hơn.
Dù trước đây cô ấy rất xinh đẹp nhưng ngày nào cô ấy cũng cau mày với vẻ mặt buồn bã.
N
hưng hiện tại, gương mặt cô rất rạng rỡ.
Nó có vẻ là một cuộc hôn nhân tốt.
Tư Niệm gật đầu nói: "Hơi xa, hiếm tôi khi tới đây. Hôm nay tới đây mua vài cuốn sách về đọc."
Chị Trần gật đầu tán thưởng: "Con người nhất định phải như cô. Dù cuộc sống có thay đổi thế nào cũng không ngừng học hỏi. Trước đây chị rất ngưỡng mộ khí chất của cô."
Tư Niệm: "..."
Cô ấy không phải như vậy đâu, thật đấy, cô ấy mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện xấu.
Cô xấu hổ xoa xoa mũi, chuyển chủ đề: "Sao chị lại tới đây?"
Đơn vị của bọn họ cách nơi này khá xa, theo như cô nhớ, bây giờ không phải đang trong giờ làm việc sao?
Chị Trần dường như không phải là loại người sẽ bỏ lỡ công việc.
"Đây là có trường học mời chúng tôi đến phát biểu sao? Nhân tiện, Thiên Thiên cũng ở đây, lát nữa cô ấy sẽ phát biểu. Cô có muốn đi xem không? Đây là lần đầu tiên của cô ấy. Cô gái đó đang rất lo lắng. Khi tôi ra ngoài, cô ấy nhờ tôi mua gì đó để ăn nhằm giải toả tâm trạng."
Nói đến đây, chị Trần thở dài.
Đơn vị của họ thường xuyên nhận một số buổi phát biểu thương mại, không chỉ có thể nhận được tiền thưởng, quảng bá cho người khác mà còn tạo được tên tuổi cho chính họ.
Vì vậy, mỗi người được chọn phát biểu đều là người học việc xuất sắc của họ.
Nếu không có sự tình cố kia, Tư Niệm chắc chắn sẽ là lựa chọn đầu tiên của chị Trần.
Thật đáng tiếc khi Tư Niệm đã rời đi, chỉ có thể lựa chọn Phó Thiên Thiên. Đành vậy, vì không có nhiều người trong đơn vị của họ có thể nói tiếng Anh, chỉ có Phó Thiên Thiên và Tư Niệm.
Đây lại là trường ngoại ngữ, trường yêu cầu lần này sử dụng ngoại ngữ để phát biểu nhằm nâng cao hứng thú học ngoại ngữ của mọi người.
Đây là lần đầu tiên Phó Thiên Thiên đến đây, cô ấy rất lo lắng.
Chị Trần vốn định ra ngoài mua chút gì đó, không ngờ lại gặp Tư Niệm ở đây.
Tư Niệm gật đầu, Phó Thiên Thiên từ nhỏ học cùng trường với cô.
Chị Trần nói xong liền chủ động mời cô, nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, đây cũng là trường cũ của cô, nếu cô muốn đi, tôi sẽ bảo họ giữ chỗ cho cô."
Tư Niệm không có hứng thú lắc đầu.
Chị Trần có chút thất vọng, đang định rời đi, nhưng ở cổng trường đã có người vội vàng chạy tới, liên tục hét lớn.
"Chị Trần, chị Trần, đã xảy ra chuyện rồi!"
Chị Trần nhìn sang, thấy đó là một trong những cấp dưới của mình, sắc mặt lập tức căng thẳng: "Tiểu Vân, sao thế?"
Bên kia sốt ruột hét lên: "Ôi không, chị Trần, Thiên Thiên nói chị ấy bị đau bụng không thể lên sân khấu, tôi phải làm sao đây, chúng tôi không biết tiếng Anh, lãnh đạo nhà trường đang tìm chị giải quyết, chị may quay lại và xem sao."
Sắc mặt chị Trần đột nhiên biến đổi: "Làm sao, làm sao đột nhiên đau bụng?"
"Tôi cũng không biết, bất quá chị trở về nhìn một chút, diễn văn sắp bắt đầu, học sinh, phụ huynh cùng lãnh đạo đều đang chờ ở sân chơi, chỉ chờ chúng ta lên đài."
Sắc mặt chị Trần rất khó coi, nhưng lúc này hoảng hốt cũng vô dụng, vội vàng xoay người định rời đi, nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người Tư Niệm.
Có một tia sáng trong mắt chị ấy.
"Đợi đã, Tư Niệm, đi với tôi."
Tư Niệm sửng sốt một chút: "Tôi đi?"
Chị Trần gật đầu, vẻ mặt hiếm thấy nói: "Đúng vậy, tiếng Anh của cô và Thiên Thiên ở đơn vị tốt hơn chúng tôi. Không nể tôi từng giúp đỡ cô thì cũng nên vì mặt mũi của đơn vị, phiền cô giúp tôi!"
Tư Niệm: "..."
Cô rất muốn từ chối, dù sao người được chị Trần sủng ái là nguyên chủ chứ không phải cô.
Nhưng nghĩ đến Phó Thiên Thiên, cô vẫn im lặng, gật đầu: "Được."
Chị Trần thở phào nhẹ nhõm, Tư Niệm không còn làm việc ở đây nữa, thực sự không có lý do gì để chị giúp.
Nhưng bây giờ tình thế cấp bách, chỉ có thể nhờ cô giúp đỡ.
"Đi với chị." Chị Trần đi phía trước.
Tư Niệm ôm Dao Dao đi theo.
Lúc này, phía sau một đám người đã hỗn loạn.
Hôm nay, hiệu trưởng có thể mời một phát thanh viên chuyên nghiệp đến phát biểu và quảng bá cho trường của mình, điều đó có nghĩa là sự kiện được tổ chức hôm nay không hề dễ dàng.
Không chỉ có học sinh mà cả phụ huynh học sinh, họ còn mời cả lãnh đạo khác trong thị trấn, có rất nhiều người chờ đợi, lỡ xảy ra sơ xuất thì thể diện ngôi trường của họ sẽ để vào đâu?
Khuôn mặt của Hiệu trưởng vô cùng xấu xí.
Nhưng ông ta không dám nổi giận với Phó Thiên Thiên, những người khác đi theo ông ta sẽ tự nhiên phải chịu đựng, họ thậm chí không dám ngẩng đầu lên khi họ bị mắng.
Phó Thiên Thiên ngồi trên ghế với khuôn mặt tái nhợt, một tay che phần bụng ghì chặt.
Mắt thấy đồng nghiệp sắp bị mắng đến phát khóc, cô ấy dùng sức đứng lên: "Tôi không sao, tôi đi."
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, đứng ngồi không yên, Hiệu trưởng muốn mắng cô lần nữa, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, cha cô ấy còn ngồi ở bên ngoài nên kìm lại, trầm giọng nói: "Không có người nào khác trong đơn vị có thể nói được tiếng Anh sao? Trong một đơn vị lớn như vậy, không có người thứ hai có thể nói được tiếng Anh! Thật buồn cười!"
Khuôn mặt của mọi người trở nên tái nhợt vì bị chế giễu.
Trước đây, điều kiện đọc hiểu của trẻ em không được như bây giờ, nếu được học lên cấp ba, biết được vài chữ cái đã là tốt rồi.
Nhưng để một mình bài phát biểu...
Đương nhiên lúc này, không có tự tin để bác bỏ.
Ngay khi mọi người không biết phải làm gì, đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Tôi có thể!"
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc.
"Lâm Tư Tư? Là cô sao?"
"Tại sao cô ở đây?"
Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Tư Tư, ngay cả Phó Thiên Thiên cũng cau mày hỏi.
Lâm Tư Tư đã ngừng làm việc trong đơn vị của họ từ lâu, tại sao hôm nay cô ta lại ở đây?
Lâm Tư Tư hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi đỏ và váy bó sát người lớn, cô ta dường như không biết rằng những chiếc váy nhỏ của nước ngoài không phù hợp với mình, cô ấy để kiểu tóc xoăn được ưa chuộng nhất, trang điểm và tô son, trông còn xinh hơn trước nhiều.
Lâm Tư Tư giải thích: "Dì Phó bảo tôi cùng đến đây. Tôi nghe nói rằng Thiên Thiên hôm nay sẽ phát biểu ở trường. Dì và chú rất mong đợi, vì vậy họ cùng nhau đến để cổ vũ cho cô."
"Cô là?" Hiệu trưởng nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt.
Nghe nói cô ta còn gọi là cha mẹ của Phó Thiên Thiên là cô chú, ông lập tức biết thân phận của người trước mặt không hề đơn giản.
Lập tức, thái độ có chút nghiêm túc.
Phó Thiên Thiên trông nhợt nhạt.
Đã có chương 149-150-151, mọi người vào link wordpress hoặc Facebook trên profile nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...