"Cảm ơn ông chủ, hôm nay anh không tới trợ giúp, chỉ sợ chúng tôi làm không kịp."
Vu Đông rít một hơi thuốc, thở dài.
Tốc độ làm việc của Chu Việt Thâm cực kỳ nhanh, một mình làm công việc của nhiều người mà không mệt mỏi.
Chưa kể, thể lực, sức bền của những người từng đi lính khác hẳn người thường.
Khi chưa đi lính, anh ấy đã làm việc nghiêm túc và nhanh nhẹn.
Thậm chí còn đáng sợ hơn bây giờ.
Theo cách nói của mọi người, đó là một con quái vật.
Chu Việt Thâm lau tay, nhận lấy điếu thuốc và ngậm nó giữa môi.
Vu Đông ném bật lửa qua.
Vừa định châm lửa, anh đột nhiên dừng lại, lại buông điếu thuốc xuống.
Anh mang theo chiếc bánh bao súp của mình, bước vào văn phòng.
Vu Đông trợn tròn mắt, tuy không ai nhìn thấy nhưng cậu ta có đôi mắt sắc bén.
Sếp đang đi ăn một mình.
Vội dập điếu thuốc và đi theo.
"Ông chủ, đây là thứ gì, để tôi nếm thử."
Trong phòng làm việc, Chu Việt Thâm quay lưng lại, vừa cởi áo vest ướt đẫm mồ hôi, Vu Đông theo bước chân của anh truyền đến.
Tay Vu Đông vừa chạm vào hộp cơm liền nhận được ánh mắt lạnh lùng của ông chủ.
Chu Việt Thâm cầm lấy hộp cơm, đặt sang một bên, trầm giọng lạnh lùng nói: "Không phải cho chú."
Nước miếng Vu Đông sắp chảy xuống, mới tới gần hai giây đã ngửi thấy mùi thịt nhàn nhạt.
Giống hệt như quán bánh bao buổi sáng cậu đi ngang qua, thậm chí còn thơm hơn thế.
Không cần nghĩ nhất định rất ngon!
Ông chủ giấu nó như thế này, chắc chắn càn ngon hơn!
Cậu nuốt nước miếng nói: "Tôi chỉ nếm thử một chút."
Chu Việt Thâm phớt lờ cậu ta.
Vu Đông không cam lòng: "Vậy anh cho tôi nhìn một chút."
Chu Việt Thâm rốt cục ngẩng đầu liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh lùng, yên lặng cưỡng ép bảo cậu cút ra ngoài.
Vu Đông:"....."
Cậu lầm bầm vài câu, thầm nghĩ chị dâu hào phóng như vậy, sao lại kết hôn với người đàn ông keo kiệt như vậy, nếu biết chị dâu hôm nay nấu món ngon, cậu đã đến sớm hơn!
Có lẽ mua kịp lúc còn nóng.
Chỉ tiếc da mặt cậu quá mỏng manh.
Lần tới cậu sẽ mặt dày hơn.
Vẻ mặt Vu Đông bất đắc dĩ khi bị đuổi ra khỏi văn phòng, cách đó không xa, cậu nhìn thấy Lâm Tiêu đang quay lưng về phía cậu đang ăn.
Hương thơm thoang thoảng từ xa.
Vu Đông đột nhiên trở nên kích động, hai mắt sáng lên.
Đúng rồi, sao cậu lại quên, lão đại keo kiệt còn mang một phần cho anh rể!
Anh ấy có anh rể liền quên anh em tốt của mình.
Nhớ mang cho anh rể một phần, còn không cho anh, quá ác độc! Đã hứa là anh em tốt, có phúc cùng hưởng có họa cùng gánh!
Bởi vì Lâm Tiêu đã lâu không tới nơi này, hơn nữa bởi vì hắn không thích nói chuyện, chuyên chú vào công việc, cho nên mọi người cùng hắn tiếp xúc cũng không nhiều.
Lúc này, một người đang ngồi ăn ở đây, không ai nói chuyện với anh ta.
Vu Đông chạy tới, nở nụ cười hồ ly: "Anh Lâm, anh ăn món gì ngon vậy? Mùi thơm quá."
Lâm Tiêu thực ra trẻ hơn cậu ta, nhưng không có cách nào, ai bảo Lâm Tiêu là anh cả của chị dâu mình.
Ông chủ Chu gọi Lâm Tiêu là anh, cậu cung không thể không gọi.
Cậu chỉ đơn giản là gọi như ông chủ.
Lâm Tiêu nghiêng đầu liếc nhìn, thấy là Vu Đông, người có quan hệ tốt với ông chủ Chu, nghe nói hai người cùng nhau lớn lên, là anh em tốt.
Nghe vậy, anh ta vội vàng đóng hộp lại, đứng thẳng dậy, thành thật nói: "Tôi đang ăn bánh bao."
Vu Đông nghiến răng, ai không biết anh ăn bánh bao.
Nhìn từ xa đã thấy.
Răng đau nhức một hồi, anh hậm hực nói: "Bánh bao hấp kiểu gì vậy, thơm quá, cho tôi ăn thử đi, tôi còn chưa ăn sáng."
Cậu thầm nghĩ Lâm Tiêu thật thà như vậy, nhìn như một người dễ bị ăn hiếp, nhất định sẽ không keo kiệt như lão đại.
Cậu không tham, chỉ muốn một chút.
Sáng sớm đi làm, suýt ch.ết đói.
Không ngờ, Lâm Tiêu lại lộ ra vẻ ngượng ngùng, do dự hồi lâu, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của Vu Đông, anh ta lấy một chiếc bánh khô từ trong lòng ngực ra đưa cho cậu : "Còn chưa ăn sáng sao, cho anh."
Nói xong, Lâm Tiêu ôm bánh bao lên xe ăn như một đứa trẻ.
Lâm Tiêu vừa mới ăn hai cái, vốn chỉ là muốn nếm thử hương vị, không nghĩ lại ngon như vậy, nhịn không được lại ăn thêm một cái.
Lâm Tiêu không muốn ăn phần còn lại, muốn mang về nhà cho vợ, cha mẹ và em trai nếm thử.
Hơn nữa cái này là do chính em gái làm nên đương nhiên Lâm Tiêu không nỡ đưa cho người khác.
Vu Đông nhìn một cái bánh lớn, dùng sức nhét vào miệng: "..."
motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/08/tn80-chuong-142-dao-dat/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...