Tại sao phải rắc rối mà bán phát minh lại cho Nobel, đơn giản Diêu thiếu muốn để lại một cái giải thường Nobel cho nhân loại vì tiến bộ hòa binh. Bên cạnh đó bán phát minh cho Nobel thì Diêu tiếu ngồi mát ăn bát vàng hưởng 20% lợi nhuận, á à là 23% lợi nhuận mà chả phải động chân tay. Nên nhớ anh em nhà Nobel kiếm được vô khối tiền với Dynamite đấy, 20% trong đó là đủ xài rồi. Quan trọng hơn nữa là Dynamite rất dễ bị bắt trước, bản quyền sẽ bị xâm phạm không biến giới. Nhưng anh em nhà Alfred Nobel là chúa quản lý chặt bằng phát minh, trong lịch sử họ đã thành công ngăn chặn và buộc dừng sản xuất không bản quyền. Một số thường gia Mỹ lách luật bằng công thức gần giống nhưng vẫn bị anh em nhà Nobel đè ra thu tiền bản quyền. Chính vì lý do Diêu thiếu không thể làm tốt hơn anh em nhà Nobel về mặt này nên tốt nhất là để cho anh em họ đau đầu. Ăn it một tí nhưng thoải mái cái đầu là được rồi. Tất nhiên việc K&R chế tạo Dynamite thì anh em nhà Nobel quản không được rồi. Trong phi vụ này Diêu thiếu cắt lại 10% số tiền K&R sẽ được nhận cho Rober, nói chung là có phúc cùng chia nhau một ít.
Tất nhiên lần này đi Thụy Điển một nước Châu Âu có công nghiệp phát triển vào lúc này, lại luôn ở thế trung lập đó là Diêu thiếu muốn mua các sản phẩm quân sự vũ trang hạng nặng như pháo. Các dây truyền sả xuất công nghiệp nhẹ bạn đầu như các máy khoan, cắt thép cơ bản, các máy càn thép, cán dây đồng v,v… nhưng những thứ này Robert đều có thể lấy được hàng chất lượng từ Phổ nên đến đây thì công việc ở Thụy Điển kết thúc.
Lúc này thì Robert lại quay về Pháp để thực hiện những cuộc giao dịch cuối cùng trước khi quay lại Vạn Ninh. Hắn mua ở đây hai dây truyền dệt vải bông bình thường theo hợp đồng với Tự Đứ. Lúc này thì Robert chưa biết Tự Đức đã bị hạ bệ. Tiếp theo Robert đặc biệt mua hai dây truyền đêth vải theo phương pháp "Serge de Nîmes" đặc biệt của người Pháp. Đây là ý đồ của Diêu thiếu nên hắn không hề hỏi nhiều mà chỉ chấp hành mà thôi. Điểm quan trọng lần này là Robert săn lùng chiếc máy khâu Elliptic sewing của Pháp mà mua rất nhiều về Vạn Ninh. Với giá thành tính ra vào khoảng 5 £ một chiếc thì Robert cõng 500 chiếc trở về. Nói đến cùng lần nay thuê một chiếc thuyền buôn của Anh đi theo trở hàng là đúng sách. Nếu chỉ mình thương hạm K&R thì Robert đành bó tay với chuyến đi này.
Cuối cùng thì Diêu thiếu cũng đọc xong bản báo cáo dài đến ngất ngây của Robert, về cơ bản là Diêu thiếu quá hài lòng với chuyến đi lần này của gã thương nhân người Mỹ. Nếu so sánh với lần đầu tiên đi Châu Âu thì lần đi này đã quá vượt trội về cả số lượng và chất lượng.
Vấn đề vũ khí, thuốc súng của Vạn Ninh đã được giải quyết hoàn toàn. Nhưng 10 ngàn thanh súng Kammerlader 1842 sử lý ra sao lại là vất đề lớn. Lúc này Vạn Ninh quân cộng Thái Nguyên quân sẽ là 1 ngàn người. Họ đã có 5 ngàn khẩu súng Dreyse M1841 và một ngàn thanh súng Kammerlader 1842 cũ. Lại thêm 4 ngàn thanh súng Brunswick rifle của Anh quốc, 3 ngàn thanh súng hỏa mai, Một ngàn thanh súng Minire rifle. Mà tiếp sau đó cong cả mấy chục ngàn thanh Dreyse M1841 rác đang chờ họ nhập khẩu. Chính vì lý do đó lô hàng Kammerlader 1842 Vạn Ninh hoàn toàn không cần quan tâm.
Robert đi rồi, chỉ còn lại Diêu thiếu trầm ngâm trong lều trướng, đêm đã muộn nhưng hăn còn chưa ngủ. Hắn còn quá nhiều việc cần phải suy nghĩ. Việc tiếp phái đoàn người Phổ không phải chuyện tầm thường, nhưng Diêu thiếu ứng phó được. Hắn là đang đau đầu chuyện sử lý 10 ngàn thanh súng Kammerlader 1842. Tất nhiên bán cho triều đình sẽ có chút lợi nhuận tầm 14 vạn lượng bạc. Nhưng vấn đề là sau khi 10 ngàn thanh súng này tuồn vào Huế triều sẽ sảy ra vấn đề gì mới là điều đáng lo ngại. Hướng đi của Đoang Hữu Trưng hắn vẫn chưa rõ hoàn toàn. Thế lực đứng sau Đoàn Hữu Trưng giờ đây có mưu đồ và thái độ nào hắn cũng không biết. 10 ngàn thanh súng Kammerlader 1842 đi vào Đại Nam nếu không cẩn thận thì lại là vũ khí giúp cho Đại Nam tự hủy diệt chính mình.
Cách hay nhất đó là Diêu thiếu tự mình mang súng đưa cho Hoàng Diệu, hắn cũng chẳng cần tiền. Coi như tặng không cho Hoàng Diệu để tên này đánh Pháp cũng tốt thôi. Nhưng vấn đề là Pháp quân đã phong tỏa Biển Nam Kỳ. Nếu đi đườn bộ thì Diêu thiếu không có lộ rồi, cuối cùng chỉ có thể chuyển vũ khí cho Huế triều sau đó để họ theo đường bộ gửi vào Nam Kỳ. Nghĩ đến đây Diêu thiếu lắc lắc cái đầu, xem ra là phải ngửa bài cùng Đoàn Hữu Trưng rồi, có vẻ quá sớm một chút. Nhưng vì nạn ngoại xâm của Pháp quốc mà Diêu thiếu chấp nhận chút thiệt thòi này rồi.
Diêu thiếu cũng đành lắc đầu mà đứng dậy nghỉ ngơi. Chuyện này để mai tính, lúc nãy hắn đã hứa sẽ thăm Hân nhi rồi, không thể thất hứa cho được. Tranh thủ lúc còn chưa quá muộn nên Diêu thiếu bước ra cửa lều mà đi đến nơi ở của Hân nhi. Lúc này đèn thắp tron căn lều nơi Hân nhi ở đã rất mờ rồi, chắc chắn cô bé cũng là sắp ngủ hoặc có lẽ không chờ được mà ngủ mất rồi đó. Nhưng Diêu thiếu vẫn đi vào xác nhận một chút.
Lúc này Diêu thiếu đi vào chướng bồng thì không thấy được sau lưng hắn tên lính canh có hơi lộ vẻ kinh ngạc trên mặt. Nhưng sau đó hắn như hiểu ra điều gì đó mà càng nghiêm túc canh gác hơn.
Lúc này thì Hân Nhi đã cuộn một đoàn vào trong chăn rồi, thời tiết mới ra riêng quả là còn lạnh lắm. Những cơn gió bấc vẫn là chưa chấm dứt đâu đấy. Diêu thiếu lại gần muốn kéo chiếc chăn qua, nằm ngủ mà chùm kín đầu quả là không tốt cho hô hấp chút nào. Bàn tay Diêu thiếu gần chạm vào chăn thì bỗng nhiên ngoắt lại như túm vào vật thể gì đó nhưng lại như đang cản lại vật gì đó. Nhưng Diêu thiếu lập tức định trụ động tác tấn công theo bản năng tự vệ kia. Đơn giản vì cái vật thể lạ đó chính là một cơ thể lung linh thiếu vải đang nhào vào lòng hắn.
Hai cánh tay như rắn mà cuốn lấy cổ Diêu thiếu kéo xuống thấp hơn, hai bầu vú căng tròn sức sống gì chặt lồng ngực to rộng của hắn. Rồi đôi môi như bôi mỡ của thân hình kia đã chặn lại tất cả những gì Diêu thiếu muốn nói. Đến lúc này thì Diêu thiếu có mù cũng phải ngửi thấy chuyện là thế nào mà diễn ra. Tất nhiên Diêu thiếu không phải Liễu Hạ Huệ, hắn càng không phải trẻ em không hiểu chuyện đời. Hắn chính là tay tình trường sát thủ ở kiếp trước đây.
Tá nước theo mưa, liễu lùa theo gió, Diêu thiếu gấp gáp phối hợp mà động, quần áo quân nhan từ từ được trút bỏ. Hai tấm thân trần chuồng lúc này đã quấn lại với nhau. Một tiếng rên khe khẽ vang lên rồi nội trướng bông tràn đầy xuân sắc. Cuối cùng thì đời trai tân của Diêu thiếu kiếp này tự nhiên, bất ngờ, và chóng vánh ra đi như vậy đấy.
- Tại sao nàng phải làm như vậy, ta đã nói giúp là sẽ giúp kia mà.
Lúc này Diêu thiếu đang cởi trần mà đắp nửa chiếc chăn lông từ eo trở xuống, lúc này bên cạnh Diêu thiếu là một người con gái xinh đẹp như hoa, nhưng đóa hoa này ngày hôm nay đã được khai mở. Nàng nhẹ nhàng, cũng không quá e thẹn mà nép vào một bên vai của Diêu thiếu.
- Cũng không tại sao cả. Đây không phải là trao đổi gì đó, em chỉ muốn chuyện này mà thôi. Sóng gió phía trước nào ai biết được, thà rằng được ở một ngày với người đàn ông mà mình cảm thấy ưng ý để rồi phiêu bạt cũng là một niềm hạnh phúc.
Dương Tú Ninh thỏ thẻ nhẹ nhàng, không chút nào là nũng nịu ma mãnh, hay cũng không chút nào thống thiết bi thương. Nàng chỉ nhẹ nhàng như đang tâm sự cùng gió, cùng mây, hay cũng như đang tự nhủ cho chính bản thân mình nghe mà thôi.
- Nàng cảm thấy ưng ý?
Diêu thiếu là mật vụ, dù trong cả lúc triền miên thì hắn vẫn giữ được độ tỉnh táo nhất định. Hắn cảm giác được rằng Dương Tú Ninh không diễn. Hắn lại cảm giác được rằng ngày hôm nay cô cháy hết mình bên cạnh hắn, cái cảm giác bùng cháy một lần mãnh liệt để rồi không bao giờ có thể cháy lên lần nữa chính là cảm giác này. Nàng tính làm gì, nàng có ý đồ gì, hay nói đúng hơn là chuyện gì sẽ sảy đến với nàng? Diêu thiếu không ngừng tự hỏi.
- Phải, A Thạch chết rồi, A Đại cũng vậy đã có rất nhiều người đã chết. Không ngờ Hắc Long Vệ đã tìm ra em. Chúng đã trộn vào nhóm hải tặc của Lê Duy Phụng từ khá lâu rồi. Không ngờ ngày 1 tết chúng đã tổ chức ám sát ngay tại Cát Bà, rất nhiều người vì bảo vệ em mà chết. Em không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa. Hắc Long Vệ đã tìm ra chúng em thì không chết không thôi. Là người phụ thân kia quyết tâm giết em bằng được. Lần này em đến đây là để cầu xin chàng thu thận thuộc hạ của em…..
Nói đến đây thì Dương Tú Ninh ngưng lại, Diêu thiếu là người ra sao, hắn nghe thấy được sự tuyệt vọng trong câu nói này của Tú Ninh. Người tinh minh như Diêu thiếu sao lại không hiểu được Tú Ninh định làm gì. Nàng là tính bản thân mình tiềm nhập quay về Nam Kinh, quyết liều mạng một lần. Nếu thành công thì trả được thù, nếu thất bại cũng là chết mà thôi. Nhưng thủ hạ của nàng sẽ bình bình ổn ổn. Người phụ thân mà Dương Tú Ninh nhắc đến là Tây Vương Tiêu Triều Quý, người này có 9 năm tình nghĩa phụ tử cùng Dương Tú Ninh, nhưng khi hắn biết mình bị cắm sừng và Dương Tú Ninh là con gái Dương Tú Thanh thì tên này nổi điên quyết tâm giết Tú Ninh bằng được. Tất nhiên cơ hội Dương Tú Ninh về Nam Kinh ám sát Hồng Tú Toàn là một phần tỷ thành công, nàng là quyết tâm đi chịu chết để đổi lấy các thủ hạ của mình không bị săn lùng nữa.
Diêu thiếu trầm mặc mà cúi cằm cọ cọ vào mái tóc của Tú Ninh, hắn không nói gì cả mà chỉ ôm nàng chặt hơn một chút.
- Em muốn chàng nhớ đến em không phải như một cuộc mua bán. Bởi vì chàng đã nói sẽ giúp chúng em vì “ Có ba phần là thương hoa tiếc ngọc, chàng ưa thích vẻ đẹp của em nên giúp, bảy phần là lợi lực lượng của em. Sau khi đạt được mục đích thì báo đáp”. Bảy phần, ba phần. Không ngờ còn có thể rạch ròi đến vậy. Nhưng ba phần thương hoa tiếc ngọc cũng không uổng cho một ngày tình nghĩa hôm nay…
Diêu thiếu vẫn yên lặng, hắn gật đầu. Như nghe câu nói kia mà đồng ý. Diêu thiếu cụ cựa thân mình mà mặc vào quần áo. Hắn nhẹ nhàng bước ra khỏi căn lều này, gió bấc hiu hiu thổi cái rá rét còn sót lại của mùa đông vào trong chướng. Gió lạnh thổi bay hơi ấm còn sót lại, gió lạnh thổi bay hơi thở mà cách đây giây lát vẫn còn nồng nàn, gió lạnh thổi vào mắt ai, gió lạnh hòa tan vào đôi hàng lệ, băng lệ tan biến trong vô biên thổn thức. Người con gái co mình vào trong chăn, chiếc chăn giờ lạnh lắm, căn lều lại càng cô đơn. Người con gái khóc, giọt nước mắt lạnh lẽo và cô đơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...