Biểu cảm của Tống Quế Anh cũng thả lỏng, biết con gái thật sự đồng ý ở lại sống trong cái nhà này, trong mắt cũng sáng lên, bà ấy kéo người đàn ông trung niên đang ngồi ở gian ngoài gần giường đất, giọng nói hơi cao lên: “Đây, cha con, Vân Sơn!”
Vân Sở Lại nhìn Vân Sơn, dáng người ông khôi ngô cao lớn, gương mặt chữ quốc, ngũ quan rất đẹp, chỉ là trông hơi nghiêm túc.
“Cha.
” Đã gọi mẹ rồi, giờ gọi cha cũng không còn gánh nặng tâm lý nữa.
Trong sách, Vân Sơn làm cha, thái độ đối với Vân Tử Thanh nửa tốt nửa xấu, lúc này nghe được tiếng gọi cha của cô, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ ậm ừ đáp lại.
Hình ảnh “cha hiền con hiếu” này cũng không phải ai cũng nguyện ý nhìn thấy.
“Hừ.
” Vân Tú Lan trừng mắt nhìn Vân Sở Lại một cái, xoay người rời khỏi hầm trú ẩn, Vân Vĩnh Quý đứng ở cửa cũng liếc mắt nhìn Vân Sở Lại một cái rồi đuổi theo, hiển nhiên anh ta cũng không muốn nhìn thấy Vân Tử Thanh hòa nhập vào cái nhà này.
“Con xem xem, mấy đứa này.
” Thái độ của Vân Tú Lan khiến Tống Quế Anh hơi xấu hổ.
Nhưng biểu cảm của Vân Sở Lại vẫn bình thường, cũng không vì vậy mà làm ầm lên, Tống Quế Anh cũng không dám trì hoàn nữa, tiếp tục giới thiệu người nhà.
Sau khi nghe Tống Quế Anh giới thiệu từng người một xong, Vân Sở Lại đối chiếu những người này với người giấy trong quyển sách.
Cô lấy nữ chính Vân Tú Hòa làm mốc so sánh thì nữ chính có phần diễn rất nhiều, tần suất người nhà cực phẩm lên sân cũng không tính là thấp.
Đương nhiên, “Phong Hỏa Liên Thiên” là một quyển tiểu thuyết nam tần, lấy góc nhìn của nam chính Lãnh Phong mà viết, miêu tả nhiều hơn về các sự kiện lớn ở thế giới, chưa từng cẩn thận khắc họa mỗi một sự kiện liên quan tới những nhân vật nhỏ này.
Cô cũng chỉ biết đại khái tính cách và kết cục của mỗi người, cụ thể hơn nữa thì không biết rõ ràng.
Nhưng sau khi nghe Tống Quế Anh giới thiệu xong, cô coi như đã mò ra được nội tình của nhóm người này.
Tống Quế Anh là người ở thôn Vạn Lý, gả đến Vân Gia trang hơn hai mươi năm, cùng với Vân Sơn tổng cộng nuôi dưỡng sáu đứa nhỏ.
Anh cả Vân Vĩnh Phúc, cưới Vân Hạnh Hoa ở cùng thôn, dưới hai người có một trai một gái rồi.
Anh hai Vân Vĩnh n không ở nhà, cô cũng chưa từng nhìn thấy, theo trong sách miêu tả thì chắc là kết hôn với con gái của thợ mộc ở trấn trên, đến nhà người ta ở rể, cho nên ngày thường không được về nhà.
Anh ba Vân Vĩnh Thọ, cưới Triệu Diệp ở Vạn Lý trang, hai người chỉ sinh được một đứa con trai.
Đứa thứ tư và thứ năm là một cặp song sinh, chính là Vân Vĩnh Quý và Vân Tú Lan vừa mới chạy đi, hai người cũng chưa kết hôn.
Về phần đứa thứ sáu, chính là cô.
Mọi người trong nhà ở cùng một nơi, có thể nói là một đại gia đình đông con nhiều cháu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...