Xuyên Về Thế Thú Ta Có Hệ Thống Lạc 09


Lỵ Cơ và đám thú nhân cũng đi theo phía sau tộc trưởng rời đi, còn không quên nhìn Linh Lan bằng ánh mắt căm hận.
Lâm Y tiến đến phía trước, nói với Linh Lan rằng “nàng có biết ở đó nguy hiểm và đáng sợ đến mức nào không mà dám hứa với tộc trưởng như vậy” ‘ta nghe nói ở đó không có ai có thể sống ở đó quá ba ngày chứ đừng nói là mang được đồ trong đó ra mà có thể sống sót”.
Linh Lan thấy vậy cũng hơi run rẩy sợ hãi, nhưng cô có thể làm gì bây giờ, nếu như không hứa chắc chắn cũng sẽ bị các thú nhân ở đây bắt lại hành hạ tới chết, nàng không làm gì phải sợ, huống hồ còn có hệ thống.
Nghĩ tới đây Linh Lan cũng dần dần bình tĩnh trở lại, phía xa Vương Lạp đã đi săn trở về, vừa đến cửa hang thấy Linh Lan và Lâm Y đứng đó lòng chợ không vui, tiến nhanh về phía trước và nói:
‘Ai cho phép ngươi ở đây, tránh xa giống cái của ta ra” Vương Lạp tức giận gầm lên, Lâm Y thấy Vương Lạp lao đến liền né sang một bên,Vương Lạp hoá hình trở về bộ dáng con người chắn trước mặt Linh Lan.

Vương Lạp quay qua thấy sắc mặt Linh Lan không được tốt cho lắm liền nghĩ ‘không tốt’.

Lập tức nắm vai nhỏ của Linh Lan sốt ruột hỏi nhỏ “ Lan nhi nàng sao vậy, sắc mặt nàng không tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?’.
Lúc này Linh Lan dần tỉnh táo lại ngước khuân mặt nhỏ của mình lên nhìn Vương Lạp sau đó kể lại mọi chuyện cho Vương Lạp nghe, Vương Lạp nghe xong thì tức giận gầm lên ‘ tộc trưởng thật quá đáng, nơi đó sao có thể đi mà có về được chứ, ông ta chắc chắn đang làm khó nàng” “ không được ta phải đi nói lĩ lẽ với lão già đó, giống cái của ta không thể nào đi tới đó được” “ cùng lắm ta và nàng sẽ đến nơi khác sinh sống, nàng không cần phỉa vì ta mà vào nơi nguy hiểm như vậy được” nói xong liền có ý định rời đi.
Linh Lan thấy Vương Lạp quay đi thì giữ tay của Vương Lạp lại lên tiếng ngăn cản,
“đừng đi, ta không cần huynh xin giúp ta đâu, dù sao tộc trưởng làm vậy cũng có lý do của ngài, huynh đừng trách tộc trưởng” “ hơn nữa người đồng ý quyết định đến đó cũng là ta, ta nhất định sẽ lấy được thứ đó về, huynh hãy tin tưởng ta” Linh Lan nói với Vương Lạp một cách chắc chắn,Vương Lạp còn muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt của Linh Lan như vậy cũng biết nàng quyết tâm rồi.
Lâm Y bên cạnh thấy nàng quyết tâm như vậy cũng không ngăn cản, dù sao hắn đã nghĩ ngày mai sau khi đưa nàng vào, sau đó giả vờ trở về để tên hắc điểu kia về trước rồi sẽ quay lại vào trong bảo vệ nàng và giúp nàng lấy được cây cỏ đó ra.

hai người đàn ông đều có suy nghĩ của riêng mình mà âm thầm hạ quyết tâm.
Linh Lan thấy hai người như vậy bèn tìm chủ đề nói “ Vương Lạp huynh mang thứ gì về ăn vậy, không phải huynh nói huynh đi săn sao?”, Vương Lạp nghe Linh Lan hỏi thì đoán rằng nàng đói rồi lại nói “ nàng đợi ta chút ta đi lấy cho nàng, nói xong bèn đi đến một gốc cây gần đó và xách con thú đó về.

Linh Lan thấy là một con nai nhỏ thì hơi sợ
Vương Lạp vui vẻ đến trước mặt của Linh Lan giơ con nai lên khoe
‘ nàng xem ta đã săn được con thú này về cho nàng tẩm bổ, nàng mau ăn đi!” vừa nói Vương Lạp còn không quên đưa ánh mắt cảnh cáo Lâm Y bên cạnh ý nhắc nhở “ còn không mau cút về chuồng của ngươi đi, đứng đây cản trở ta và giống cái của ta vun đắp tình cảm”
Lâm Y cũng không phải dạng vừa miệng thì hiện nụ cười tươi nhưng trên mặt không thể nào che dấu được “ta không đi thì ngươi làm gì được ta, ta mù rồi ta cũng không hiểu ngươi đang có ý gì với ta hết” Vương Lạp thấy Lâm Y không có ý định rời đi liền tiếp “ta quản ngươi có hiểu hay không, lập tức cút khỏi đây cho bản đại gia ta” Lâm Y chỉ cười cười đứng đó với khuân mặt nhìn cực ngứa đòn trêu tức Vương Lạp.
Một bên Vương Lạp làm trò ấu trĩ so mắt với Lâm Y mà không biết bên này khi Linh Lan nhìn thấy con thú bị Vương Lạp vừa đi săn mang về đó khộn nhịn được mà chê bai,

“Tên này vừa nói cho ta, ý là ăn sống á hả, ôi trời đất ơi” Linh Lan một bên vừa nghĩ đến mà khóc ròng, một bên thì nghĩ cách phải làm thế nào đây.

Thấy hai người vẫn đứng đó Linh Lan lên tiếng nhắc Vương Lạp.
“Vương Lạp huynh định ăn sống như vậy sao? Linh Lan lên tiếng hỏi, Vương Lạp lúc này mới quay lại nhìn Linh Lan sau đó vừa gãi gãi đầu vừa nói , “không phải tất cả mọi người đều ăn như vậy sao? nàng không ăn được hả” “ giống cái trong bộ lạc của ta cũng ăn như vậy, sao nàng lại hỏi như vậy, không lẽ trước đây nàng không được ăn thịt sao?”
Vương Lạp càng nói càng khó hiểu “chẳng lẽ bộ lạc của nàng thuộc chủng loại ăn cỏ, nếu không cũng không hỏi câu đó”.

Lâm Y đứng một bên cũng gật gù nghĩ như vậy.
Linh Lan gượng cười đáp “ không phải chủng tộc của ta có ăn thịt nhưng là nấu chín lên ăn, ăn sống như vậy vi khuẩn và mầm bệnh sẽ xâm hại đến cơ thể, không tốt cho sức khoẻ”.
Linh Lan một bên nói một bên giảng giải kiến thức cho hai thú nhân này hiểu biết một chút, hai thú nhân nghe vậy quay qua nhìn nhau sau đó lại nhìn Linh Lan,
“nàng nói nấu chín là nấu chín như nào, ta có thể biết không?” Lâm Y là người lên tiếng hỏi.

Sau đó Vương Lạp thấy vậy liền ‘không ổn, tên đốn mạt này làm như vậy sẽ khiến giống cái của ta để ý, và sẽ nghĩ hắn rất thông minh, ai cũng sẽ thích những tên thông minh hiểu chuyện, nhỡ giống cái nhỏ của mình cũng thích hắn thì sao? không được ta cũng phải nghĩ cách”, nghĩ vậy Vương Lạp cũng lên tiếng “đúng vậy Lan nhi nàng nói nấu chín là sao, nàng chỉ cho ta sau này ta sẽ nấu cho nàng ăn, không để cho nàng phải bận tâm nữa”.
Lâm Y nghe tên sói con này nịnh nọt giống cái cũng không chen vào, chỉ nhìn tên dở hơi này một chút không biết suy nghĩ điều gì.

Linh Lan thấy hai người cùng hỏi thì gượng cười sau đó nói “để ta làm cho huynh ăn thử, đảm bảo huynh sẽ thấy ngon hơn liền” nói xong quay qua Vương Lạp “huynh giúp ta xử lí sạch sẽ chỗ lông này và lấy hết những nội tạng bên trong ra rửa sạch rồi mang về đây giúp ta”
“huynh giúp ta lấy ít đá và mang ít củi về đây, ta sẽ tới đó lấy thêm củi nhỏ và một ít lá khô”
Linh Lan nói với Vương Lạp xong cũng không khách khí mà nhờ Lâm Y bên cạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui