“Ta muốn dùng tinh thạch để đổi lấy nó, phải dùng bao nhiêu tinh thạch mới đổi được”, phía sau những con thú đang điên cuồng theo sát phía sau, Vương Lạp và Lâm Y mồ hôi chảy nhễ nhại, bọn họ đã chạy rất lâu rồi mà những con thú đằng sau không có dấu hiệu chạy chậm lại chỉ thấy chúng như ngày càng trở lên điên cuồng và chạy nhanh hơn.
Đối với họ mà nói bình thường tầm mấy phút thì không sao nhưng phải chạy cả đoạn đường dài với tác dụng của việc đi đường xa cùng nắng nóng bọn họ gần như sắp không thể nào chống đỡ nổi, nhưng nghĩ đến Linh Lan Vương Lạp lại càng thúc giục bản thân trở nên tỉnh táo.
Đột nhiên con báo phía sau nhảy bổ về phía trước Lâm Y liền biến thân dang đôi cánh dùng chân đá bay con báo đó, con báo liền bay ra xa, không phải Lâm Y có ý tốt mà là Linh Lan đang trên người Vương Lạp nếu như Vương Lạp bị thương Linh Lan cũng sẽ không tránh khỏi, Lâm Y suy nghĩ an toàn của Linh Lan nên mới ngăn con báo đó lại, thấy bản thân bị hất bay, con báo gầm gừ tức giận tiếp tục nhảy bổ về phía Lâm Y mà tấn công, những con thú kia vẫn điên cuồng đuổi theo sau đám người Linh Lan.
Lúc này con báo đang điên cuồng tấn công Lâm Y, dùng lực lấy đà nhảy lên phía trên, Lâm Y nhay chóng né sang một bên dùng vuốt sắc dưới chân cào về phía lưng của báo đốm, báo đốm không kịp né liền bị thương, trong đôi mắt điên cuồng cùng phẫn nộ.
Lâm Y biến thân nhảy xuống dưới, báo đốm lại dùng lực tấn công một lần nữa, Lâm Y lúc này nhảy lên phía trên trực tiếp ngồi phía trên lưng con báo,định dùng con dao mà Linh Lan đưa đâm lên trên người báo đốm, mà lúc này báo đốm như bị điều gì đó, liên tục chạy nhảy khiến Lâm Y có chút không vững, bỗng nhiên Lâm Y có dự cảm không lành ngẩng mặt lên thấy báo đốm đang lao về phía một gốc cây gây lớn gần đó, đến gần thân cây, báo đốm bỗng chốc dừng lại, Lâm Y mất thăng bằng liền bị bay đến đập vào thân cây to lớn trực tiếp phun ra ngụm máu rồi rơi xuống.
Linh Lan thấy Lâm Y bị thương liền hét lớn “Ngạn thúc, Lâm Y bị thương, thúc mau quay lại giúp huynh ấy, nếu không Lâm Y sẽ chết mất” giọng nói của Linh Lan có chút run rẩy, Ngsnj Minh quay lại thì thấy Lâm Y quả nhiên bị thương mà con báo kia vẫn chưa dừng lại việc tấn công với Lâm Y, Nạn Minh nhanh chóng quay lại, bay về phái con báo đó, con báo thấy lại một kẻ địch nữa nó gầm gừ cảnh cáo, ý nói Ngạn Minh đừng lo chuyện bao đồng, sau đó cũng không để ý đến Ngạn Minh nó không có ý đinh bỏ qua cho Lâm Y.
Thấy Lâm Y đang gặp nguy hiểm Ngạn Minh nhanh chóng bay về phía Lâm Y dùng chân quắp hắn bay lên, báo đốm thấy con mồi bị cướp đi mất, ánh mắt như muốn giết chết hai người, không từ bỏ mà tiếp tục đuổi theo.
Thấy Lâm Y bị thương được Ngạn Minh đưa về Linh Lan sốt ruột suy nghĩ, hệ thống nhanh chóng nhắc nhở nàng,
“hiện tại đây là lượt dùng đầu tiên nên hệ thống sẽ để giá quy đổi là ba viên tinh thạch bạch sắc, những lần sử dụng sau sẽ lấy về giá chính vốn có của nó là năm mươi viên tinh thạch bạch sắc” hệ thống nói ra giá quy đổi khiến Linh Lan có cảm xúc muốn chửi thề, “dùng năm mươi viên tinh thạch bạch sắc để đổi một gốc cỏ an thần, thật biết cách công phu sư tử ngoạm, sao không ăn cướp luôn đi” nghĩ như vậy Linh Lan tính toán một chút, “hiện tại đây là cách duy nhất để cho những con thú đang nổi điên kia dừng lại, có vẻ như cả Ngạn Minh và Vương Lạp đều đã trở nên kiệt sức.
‘Huynh đưa cho ta ba viên tinh thạch đó đi, mau lên’ Linh Lan nhanh chóng quyết định rồi nói với Vương Lạp, nghe thấy Linh Lan nói muốn dùng ba viên tinh thạch đó Vương Lạp không chút do dự nói vị trí cất viên tinh thạch “Lan nhi hiện tại ta không lấy được, nàng tìm trong túi da thú ta treo ở thắt lưng đấy” Vương Lạp lên tiếng bên dưới chân cũng trở nên nhanh hơn.
Linh Lanh nhanh chóng cầm ba viên tinh thạch trong túi da thú trên thắt lưng Vương Lạp rồi dứt vào túi da thú của mình chỉ thấy Linh Lan lẩm bẩm cái gì đó một lúc sau liền lôi một ngọn cỏ màu hồng nhạt ra trực tiếp không nói hai lời vứt về phía đám thú đang nổi điên, cả ba người Lâm Y , Vương Lạp và Ngạn Minh đều ngạc nhiên sau đó dưới sự thần kỳ, bầy thú vừa lúc nãy còn điên cuồng đuổi theo phía sau bốn người vậy mà như bị thứ gì đó làm chúng dần trở nên suy yếu, cuối cùng thì gục ngã, Linh Lan thở phào nhẹ nhõm sau đó bảo Vương Lạp và Ngạn Minh nhanh chóng chạy tiếp, cách ra xa khỏi khu vực này hai trăm mét.
Vương Lạp có chút suy nghĩ nhưng cũng nghe theo Linh Lan, vừa rồi Lan nhi đã vứt thứ gì đó về phía bọn thú đang điên cuồng đuổi theo bọn họ kia, chỉ chốc lát sau chúng đều suy yếu mà khuỵu xuống, thấy nguy hiểm đã không còn, tính toán một chút họ đã chạy được khá xa rồi, có lẽ đã bỏ qua được mối nguy hiểm đó.
Vương Lạp và Ngạn Minh đã dừng lại, chạy trốn khiến cả hai người đã dùng hết sức lực, cả người đều rất mệt mỏi, Linh Lan nhanh chóng nhảy xuống quan sát Vương Lạp thấy Vương Lạp sắc mặt không tốt thì nhíu mày.
“Huynh không sao chứ, cũng may đã cắt đuôi được chúng”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...