Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
"Chúng ta có thể lui về phía sau nhưng muốn chúng ta thả người, ngươi cũng phải đáp ứng chúng ta, không được làm tổn thương đến con tin.
" Những đặc vụ này quá giảo hoạt, tinh thần Tần Hành luôn luôn căng thẳn, chỉ một sơ sẩy thôi là nhiệm vụ liền thất bịa, tốt nhất là bắt sống được con tin, nhưng vạn nhất!
Tân Ngưng biết mình làm hỏng việc cho nên cô không có giãy dụa kêu cứu, đi theo bước chân lão già rút lui.
Cơ hội duy nhất là đưa ông ta và đồng bọn qua trong nháy mắt, Tần Hành xoay người đưa bà lão từng bước một đi qua.
"Dừng lại!" Lão già quát to một tiếng, "Mày dừng lại ngay, để người của ta tới!"
Tần Hành cau mày, tình huống này đối với bọn anh quá bất lợi.
Tân Ngưng sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi, cô nhíu mày, nếu thật sự đem lão đồng bọn thả ra, đến lúc đó cô sẽ trong hoàn cảnh lành ít dữ nhiều.
Hơn nữa hai người này thân phận khẳng định không đơn giản, nếu không cũng không cần đến mấy người quân nhân trên người đầy sát khí kia.
Tân Ngưng bởi vì công việc đặc thù, đã gặp qua rất nhiều quân nhân, chỉ liếc mắt thôi đã có thể nhìn ra mất người này không phải quân nhân bình thường.
Tân Hành đứng thẳng, trên tay vẫn còn bóp vào động mạch của bà ta, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Nếu như buông người này ra, chúng ta làm sao biết được ngươi sẽ không làm tổn hại đến con tin? Loại người như ngươi, chúng ta không có cách nào thả người.
"
Mắt thấy bị từ chối, sắc mặt ông lão càng hung ác, đáng thương cho Tân Ngưng, lại bị lực tay siết chặt mạnh hơn một chút.
"Dừng tay! chỉ cần con tin bị tổn thương, hôm nay ngươi đừng nghĩ có thể đi ra khỏi cánh cửa này!" Tần hành mắt thấy Tân Ngưng hô hấp không thuận liền trầm giọng nói.
Lão già cúi đầu xem xét, tranh thủ thời gian buông lỏng tay ra một chút, nữ nhân này là bùa bảo mệnh của hắn, vạn nhất không thể chết lúc này được.
"Khục khục! " Tân Ngưng chỉ cảm thấy mình như sống lại, chỉ cần có thể hô hấp, mọi chuyện đều dễ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...