Trong tay cầm một quyển phiếu, giống như cầm củ khoai nóng bỏng tay.
Triệu Hương Vân cầm trong tay cũng không được, cất giấu đi hoặc để sang một bên cũng không xong.
Tiện tay lật xem, vừa nhìn đã bị doạ.
Phiếu lương thực đều là phiếu có thể dùng trên toàn quốc, hơn nữa còn là vô thời hạn.
Còn về phiếu dầu và phiếu vải cũng vậy, đều có thời hạn sử dụng vĩnh viễn.
Những thứ này đều do các cậu với gì gửi cho mẹ cô ấy.
Triệu Hương Vân cho đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi, tình cảm anh em của các gia đình khác rất lạnh nhạt, còn riêng gia đình Trần Ngũ Nguyệt, ai ai cũng đều yêu quý, sủng ái bà.Đang tập trung suy nghĩ thì Trần Ngũ Nguyệt đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một bọc vải, đi đến trước mặt, sau đó nhét vào tay Triệu Hương Vân" Đây là 200 tệ, con muốn mua gì thì mua!"Triệu Hương Vân: "...."Tại thời đại này, 200 tệ có thể mua sắm được bảo nhiêu đồ, Triệu Hương Vân ít nhiều cũng biết một chút.
6,7 xu có thể mua được nửa ký lương thực phụ (ngô, khoai, sắn, đậu...), khoảng 1,2 hào gì đấy có thể mua được nửa ký lương thực chính (gạo, bột mì), mặc dù phải xếp hàng nhưng những thứ này cung không đủ cầu, nên đôi khi có phiếu cũng không thể mua được.Trần Ngũ Nguyệt đưa cô ấy tiền và phiếu vải thì chỉ cần lên trên của hàng bách hóa hoặc cung tiêu xã trên huyện thì đều có thể mua được không ít đồ." Con gái ngoan, đồ của mẹ thì cũng là của con, con còn muốn thứ gì khác thì cứ nói với mẹ!" Gương mặt Trần Ngũ Nguyệt tràn đầy sủng ái xoa xoa đầu Triệu Hương Vân.Triệu Hương Vân nhìn mẹ mình, cô ấy có cảm giác muốn thay đổi bà thành một người tình cảm lạnh nhạt, thì thật là một điều không dễ dàng.Triệu Hương Vân cầm quyển phiếu và tiền, còn chưa nghĩ ra phải xử lý thế nào, thì nghe tiếng gọi từ bên ngoài vọng vàoTrần Ngũ Nguyệt trau lông mày, chửi một câu " không biết kẻ nào không có mắt, lúc nào không đến lại đến vào lúc này? Con ngoan nhanh chóng đem những đồ này cất đi, mẹ ra ngoài xem là ai!"Triệu Hương Vân đem tiền và phiếu cất vào vị trí ban đầu, vị trí mà Trần Ngũ Nguyệt đã lấy đồ ra, sau đó đi theo Trần Ngũ Nguyệt ra ngoài, thì thấy bác trai cả Triệu Trí Lâm và bác gái cả Châu Chiêu Đệ và bà nội Tang Hồng Hoa đang đứng ngoài cửa viện."Mẹ làm gì vậy, ồn ào ảnh hưởng đến Triệu Hương Vân nhà con ngủ đang ngủ.Tang Hồng Hoa nhìn thấy Trần Ngũ Nguyệt thì không vui, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay đến đây, chỉ có thể cố gắng đưa gương mặt tươi cười lên" Tôi nghe nói hôm nay Hương Vân vì một người đàn ông mà nhảy sông tự vẫn? Nó không bị làm sao đấy chứ?" Tang Hồng Hoa giả rối hỏi." Cái tên chém ngàn đao nào tung tin đồn thất thiệt, bảo bối nhà con đi ra sông rửa tay, không cẩn thận rơi xuống sông"Trần Ngũ Nguyệt tin tưởng tuyệt đối lời giải thích trước đó của Triệu Hương Vân.
Lần 'nhảy sông' sau đó là bà suy nghĩ nhiều, nghĩ con gái mình không chịu được những lời đồn thổi đó mới đi nhảy sông.Đứng bên cạnh củaTriệu Trí Lâm là vợ ông Châu Chiêu Đệ, nghe thấy lời giải thích đó, thì giật giật khoé miệng.
Cả đội sản xuất ai mà không biết, Triệu Hương Vân kẻ vừa mập vừa xấu này vì Tô Hưng Hoa, người đã từng đọc sách trong thành đến mặt mũi cũng không cần.
Mỗi sáng đều đi theo sau mông Tô Hưng Hoa.Cô ta cũng không nghĩ xem, với gương mặt mập như này, người có văn hoá đọc qua sách làm sao có thể xem trọng cô ta.
Cũng chỉ bởi vì bố cô ta Triệu Trí Viễn là đội đội sản xuất, nhà mẹ đẻ Trần Ngũ Nguyệt là gia đình có chút bối cảnh, không thì làm gì có ai xem cô ta là con người?Nghĩ đến Triệu Trí Viễn, Châu Chiêu Đệ lại oán hận nhìn qua Triệu Trí Lâm.Trước đây bà ta nhìn trúng Triệu Trí Lâm là vì mẹ ông ta Tang Hồng Hoa thiên vị Triệu Trí Lâm, ai mà biết được, mất bao nhiêu năm công phu, Triệu Trí Viễn lại trở thành đội trưởng, cả nhà họ cũng theo bay lên trời.Hơn nữa bà ta cũng với Triệu Trí Lâm mỗi ngày phải ăn uống khổ sở, còn phải chịu đựng cơn giận của Tang Hồng Hoa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...