Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Lục Trầm chuẩn bị rời đi.
Trương Vi Vi nói: "Anh Lục, anh cả buổi chiều chưa ăn gì, ăn cùng bố mẹ em một bữa đi."
"Không cần đâu, chị dâu cô đã nấu sẵn cơm ở nhà, tôi về ăn là được rồi.
Chú, dì, hai người cứ yên tâm ở đây.
Có gì cần cứ bảo tôi, việc gì giải quyết được tôi sẽ giúp.
Giờ tôi xin phép về trước."
"Phiền cậu quá, cảm ơn cậu nhiều lắm." Bố mẹ Trương Vi Vi và cả cô cùng tiễn anh ra khỏi cửa nhà ăn.
"Không có gì đâu." Nói xong, anh lên xe jeep và lái xe trở lại doanh trại.
Chỉ khi chiếc xe của Lục Trầm khuất bóng trong màn đêm, họ mới quay lại nhà ăn, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.
"Vậy là Lục doanh trưởng kết hôn rồi sao?" Mẹ của Trương Vi Vi tỏ vẻ thất vọng nhìn cô.
Trương Vi Vi gật đầu.
"Cậu ta vừa trẻ vừa đẹp trai, tuổi còn trẻ mà đã làm doanh trưởng, tiền đồ tương lai không thể lường trước được.
Giá mà chưa kết hôn thì tốt biết mấy.
Con bé Vi Vi nhà mình xinh đẹp thế kia, hai đứa đứng chung một chỗ chẳng khác nào đôi trai tài gái sắc.
Tiếc là cậu ấy đã có gia đình."
Bố của Trương Vi Vi liếc nhìn xung quanh rồi trợn mắt nhìn mẹ cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Những lời như vậy đừng nói lung tung, bị người khác nghe thấy không sợ bị cười cho à? Bà nói vậy là hủy hoại danh dự của con gái mình đấy."
Mẹ của Trương Vi Vi nhận ra mình nói hớ, liền hạ giọng: "Tôi sơ suất quá, cứ nghĩ đây như nhà mình.
Từ giờ không nói nữa.
Ăn cơm thôi, đồ ăn trên tàu chẳng ngon chút nào."
Ông nói tiếp: "Vi Vi à, Lục doanh trưởng đã kết hôn rồi, con là một cô gái chưa chồng, đừng tiếp xúc với cậu ấy quá nhiều.
Người ta sẽ nói xấu sau lưng, ảnh hưởng không tốt đến cả hai đứa."
Ông hiểu rõ con gái mình, trong những bức thư gửi về nhà, con gái thường nhắc đến Lục doanh trưởng, khiến ông và vợ cảm thấy có điều không ổn.
Hôm nay, khi thấy ánh mắt con gái nhìn Lục Trầm, và cách cô gọi anh là "anh Lục", với tư cách là người từng trải, ông nhận ra rằng con gái mình thích Lục Trầm.
Nếu Lục Trầm chưa có vợ, ông sẽ không ngần ngại đứng ra làm mai cho con gái mình.
Nhưng người ta đã kết hôn rồi, dù có thích thế nào cũng phải từ bỏ.
Việc Lục Trầm tiết lộ trước mặt bố mẹ cô rằng anh đã kết hôn khiến Trương Vi Vi cảm thấy khó chịu.
Khi mẹ cô nói những lời kia, cô có chút xấu hổ.
Giờ đây, cha cô lại nhắc đến chuyện này, khiến cô càng cảm thấy khó xử hơn.
"Cha mẹ đã vất vả cả chặng đường dài rồi, mau ăn cơm thôi.
Chuyện không như cha mẹ nghĩ đâu, cha mẹ lo xa quá rồi."
Nghe con gái nói vậy, ông tin rằng mình đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lục Trầm, nên yên tâm hơn.
Tần Chiêu Chiêu đã gói xong bánh bao và chờ Lục Trầm về.
Trời sập tối, cô tưởng Lục Trầm về, nhưng thay vào đó cô lại đón được cảnh vệ của anh, Vương Đức Thuận.
Trước đây, khi Lục Trầm không có thời gian đưa cơm cho cô, anh cũng đã nhờ Vương Đức Thuận vài lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...