Xuyên Về Năm 80 Kết Hôn Với Sĩ Quan Quân Đội Cuồng Mê Vợ
Cô cũng không có thời gian để lãng phí với Lục Trầm, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Dù sao sau khi ly hôn, cô sẽ rời đi.
Có thể cả đời sẽ không gặp lại nhau nữa.
Ấn tượng tốt hay xấu cũng chẳng có gì khác biệt, tất cả đều vô nghĩa.
Cô chỉ cần làm tốt mọi việc và chờ đợi ly hôn một cách yên bình.
Lục Trầm không hề biết rằng Tần Chiêu Chiêu đã hoàn toàn thất vọng về anh.
Sau khi các chị em rời đi, chỉ còn lại anh và Chu Phú Quý đứng trước cửa nói chuyện.,
“Phú Quý, chuyện phụ nữ với nhau qua rồi thì thôi tôi không muốn có gì ngăn cách giữa chúng ta.”
“Sao có thể được chứ.
Chúng ta là đồng đội cùng vào sinh ra tử, nếu chỉ vì chuyện này mà có ngăn cách, thì hai từ 'đồng đội' thật sự chẳng có giá trị gì.
Người bị tổn thương là vợ nhà cậu, tôi thay mặt Kiều Kiều xin lỗi cô ấy.
Mong rằng họ có thể bắt tay giảng hòa,” Chu Phú Quý cười nói.
Lục Trầm gật đầu, lời của Chu Phú Quý khiến anh yên tâm, trên mặt cũng nở nụ cười, “Được, về nhà tôi sẽ chuyển lời của cậu đến cô ấy.
Cậu cũng nên nói chuyện rõ ràng với vợ mình.
Tôi về trước đây.”
Lục Trầm trở về nhà, lúc này mới phát hiện trong sân đầy quần áo và giày dép đang phơi, sân cũng được quét dọn sạch sẽ.
Tần Chiêu Chiêu đang cầm thúng gạo từ trong phòng đi ra.
Vì bị Lý Kiều Kiều làm phiền, cô chưa kịp nấu cơm, giờ đã là mười hai giờ trưa, bụng cô đói đến mức kêu réo.
Lục Trầm cũng đã về, nên cô định nấu nhiều hơn một chút.
Dù sao, tất cả đồ đạc trong nhà đều là do Lục Trầm mang về.
Nếu anh về ăn thì tốt, còn nếu không cô cũng không ép buộc.
Dù sao cô cũng đã làm cơm, ăn hay không là việc của anh.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy Lục Trầm bước tới.
Cô không nhìn anh, khuôn mặt cũng không nở nụ cười, "Tôi nấu đủ cho hai người, anh có ăn ở nhà không?"
Lục Trầm cảm thấy hơi lạ.
Trước đây mỗi khi thấy anh về, Tần Chiêu Chiêu đều vui mừng khôn xiết, muốn dính lấy anh.
Anh cảm thấy phiền phức đến mức muốn tránh càng xa càng tốt.
Bây giờ, Tần Chiêu Chiêu giữ khoảng cách với anh, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Chính anh cũng không hiểu bản thân, đây không phải điều anh luôn muốn sao? Tại sao lại cảm thấy không thoải mái?
Nhìn bóng dáng thướt tha của cô, tâm trí anh dường như trôi dạt về đâu.
Tần Chiêu Chiêu thấy anh không trả lời liền quay lại nhìn: "Tôi hỏi anh đấy?"
Lục Trầm mới sực tỉnh: "Giờ này thì trong căng tin cũng hết cơm rồi.
Tôi ăn ở nhà."
"Thời gian cũng không còn nhiều, tôi sợ không kịp.
Anh đi nhóm lửa, tôi sẽ nấu cơm," Tần Chiêu Chiêu bình thản nói.
Lục Trầm ngoan ngoãn đáp lời rồi vào bếp nhóm lửa.
Là lính nên việc nhóm lửa nấu cơm với Lục Trầm là việc quá dễ dàng.
Tần Chiêu Chiêu thấy anh nghe lời như vậy, tự hỏi liệu anh có bị ảnh hưởng tâm lý gì không, rồi cô lắc đầu lẩm bẩm: “Sao mình phải nghĩ nhiều làm gì, hắn thế nào liên quan gì đến mình?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...