Buổi đêm, trời tạnh ráo, những ngôi sao sáng rõ, nhấp nháy như hàng ngàn viên ngọc trai đính vội trên nền trời nhung đen.
Trong điện Thuận Hy, người Tấm chìm vào bóng tối, mặt hướng lên, hai tay níu chặt song gỗ thưa, má tì hẳn song cửa làm hằn lên mấy vệt sâu thấy rõ.
Cám vừa đến thăm chị, liền bị mấy cung nga đuổi khéo về với lí do Hiền tần mệt mỏi sớm đã say giấc. Vậy mà chính khổ chủ còn ngồi đây, mái tóc dài đen xõa ra sau lưng, tùy tiện dựa cửa, tham lam hít thở chút hương cuộc sống đang dào dạt ngoài kia.
Ngày mai, Tấm phải lên đoạn đầu đài. Là thật hay là giả, chính cô cũng còn chưa xác định. Tự nhiên, lòng cô lại không chắc chắn nữa, ân ái men nồng đã qua, xúc động lúc ấy đã nhạt, những nghi ngờ lan tràn trong đầu như cỏ dại dưới mưa xuân.
Biết đâu là mình cô ngộ nhận, biết đâu chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước, là mình tự cho mình là quan trọng, là mình tự lừa gạt chính mình.
Người ta thân là đế vương, dù có chật vật thì cũng là đứng trên vạn người. Cô chẳng qua chỉ là một phụ nữ, tư sắc có đặc biệt, cũng chỉ sánh ngang đóa sen nơi bùn lầy được người ta ngợi khen khi choáng ngợp mà thôi, mới lạ thật, nâng niu thật, nhưng được bao lâu?
Tấm chưa từng yêu đương thật sự, vốn chỉ mới nếm một chút cảm giác đôi lứa khi gần Khoai và lần này là cảm xúc chìm đắm đột ngột Vua mang lại, chẳng có gì nhiều mà so sánh hơn thua, thật giả. Càng nghĩ, mọi chuyện chỉ càng như một cơn mê sảng của riêng Tấm. Tỉnh dậy rồi, đến ấn ký trên da thịt cũng từ từ nhạt nhòa đi, trí nhớ không được bồi đắp thêm, đã sớm nhiều phai lạt.
- Lệnh bà đi ngủ đi thôi - Một cung nga giọng thiểu não gọi Tấm. Nàng ta là một trong số ít người có lòng, còn tôn trọng hầu hạ, không tin Tấm là ma quỷ.
- Cám ơn em - Tấm khẽ khàng - em cũng nên đi ngủ đi, ta không cần gì nữa.
Dứt lời, Tấm ngả xuống giường, còn không nỡ đóng cửa, mắt vẫn ngóng ra ngoài.
- Để em đóng cửa cho bà ngủ.
- Không, ta muốn để cửa, trời nóng quá.
- Thưa bà, em không tin gì hết - Người cung nga quỳ xuống bên thành giường - Nhờ có bà mà em trai em thoát bệnh, em đội ơn bà không hết, có kiếp sau xin lại được hầu hạ bà.
- Nếu có kiếp sau - Tấm quay qua vỗ tay người cung nga - Ta không cầu gì giàu sang, phú quý, kẻ hầu người hạ, chỉ mong mình sẽ một đời yên ổn, không bao giờ còn phải đọa thân nơi cung cấm thế này nữa
Mắt Tấm trong đêm đặc biệt sáng, long lanh phản chiếu ánh nước. Người cung nga trông thấy, khóc nấc nghẹn ngào, ôm tay cô mãi không buông.
Màn đêm tịch mịch nơi Tử Cấm thành, có người khóc vì mình, Tấm quả thực cảm động, thấy mình cũng không đến nỗi cô độc nữa rồi.
Tấm ngủ chập chờn đến canh giờ dần là thanh tỉnh, thản nhiên ăn vào chút đồ do các cung nga chuẩn bị, bình tĩnh để họ giúp cô khoác lên người bộ váy đỏ thẫm theo phẩm giai Hiền tần. Nhấc lên tay áo dài thụng, Tấm không khỏi tự giễu cợt trong lòng, đỏ thế này thật giống với lửa, cũng có phong phạm phượng hoàng, chẳng phải vô cùng phù hợp với hoàn cảnh hay sao.
Cũng chẳng còn cách nào, đành phó thác số mệnh. Chạy không chạy nổi, trốn cũng không thoát, thà cứ mang dũng khí ra đè át phường ác độc kia một lần.
Nếu thực sự tất cả chỉ là trò chơi dối gạt Vua bày ra hại cô, Tấm thề, có chết đi rồi, có hồn siêu phách tán cũng nhất định quay về đòi nợ.
Giàn thiêu được dựng giữa vườn Ngự uyển và Thái bình lâu, ngay cạnh bên là hồ nước, có thể dễ dàng hộ hỏa khi cần. Khi Tấm đến nơi, đã là giờ thìn, giờ long khí cuồn cuộn, thích hợp trấn áp yêu khí, tiễu trừ ma quỷ.
Bản chất là một cuộc hành quyết không chính thống, số người tham dự cũng không nhiều. Cách giàn thiêu chừng vài chục mét là hàng ghế ngồi, lọng vàng, lọng xanh che rợp kín. Nắng đã đủ gay gắt, chói vào mắt Tấm làm cô không trông rõ từ xa kia những ai đang ngồi. Trong tâm bình lặng bỗng nổi lên chút sóng phẫn nộ, họ thì trông chờ trò vui, còn cô thì như cống vật sắp bị đưa lên thiêu chín. Thịt da bị lửa đốt, hẳn là đau đớn vô cùng.
Đằng xa vang lên tiếng đọc chiếu chỉ, y hệt như tuyên án trước khi tiến hành tử hình thời hiện đại. Tiếng đọc vừa dứt, nổi lên tiếng rầm rì cầu khấn của hàng chục tăng ni đã được bố trí quanh giàn thiêu tự khi nào. Theo vòng niệm kinh khép dần, Tấm bị dồn lên giàn thiêu, bên dưới là bốn thái giám đứng bốn góc, tay cầm sẵn ngọn đuốc cháy rừng rực, sẵn sàng đợi lệnh là châm lửa.
Đầu Tấm trống rỗng, ánh mắt vô thức tìm kiếm phía đằng xa, lại chỉ thấy ống tay áo vàng khẽ phất, lập tức giàn thiêu đùng đùng bén lửa. Sức nóng theo hướng gió, tạt mạnh vào người làm Tấm choáng váng, không còn đường lui xuống, cô ngồi xếp bằng xuống sàn, tay chắp lại trước ngực làm thủ ấn, mắt kiên định nhắm lại. Mái tóc xõa dài cùng áo đỏ phiêu diêu trong gió lửa tạo nên hình ảnh đẹp đẽ, lại thê lương, gây ám ảnh vô cùng.
Khói bốc mù trời, mùi dầu gỗ làm Tấm không thể thở nổi, trước mặt sau lưng đều là biển khói mênh mông.
Tấm mất phương hướng, vịn tay lên sàn ho khan, bỗng cảm nhận đáy sàn sập xuống, tiếng thét chưa kịp ra khỏi miệng, một đôi tay to khỏe đã đỡ lấy cả người cô. Tấm cố mở mắt, nhìn xuyên qua màn nước ràn rụa, chỉ thấy một bóng mờ màu đỏ đang đung đưa trước mặt. Người nọ bịt cả miệng mũi Tấm bằng một mảnh vải ướt, mùi hăng hắc, phút chốc Tấm liền rơi vào hôn mê. Trước khi mất đi ý thức, cô còn thấy mình như rơi mãi xuống một cái lỗ đen tròn sâu hoắm.
Giàn thiêu cháy từ sáng đến chiều mới tàn lửa. Vua đã về điện từ lâu, đang ngồi đùa vui cùng mấy vị phi, lại bị Bát giai mỹ nhân từ đâu chạy đến khóc lóc, kêu gào thê thiết. Cả giận, Vua cho người đánh ngất rồi chuyển nàng ta về điện, còn chưa nguôi phế bỏ hết phẩm giai, giáng xuống làm thể nữ chuyên làm việc nặng nhọc.
Các bà tuy hả dạ, cũng sợ lửa cháy lan vào đuôi, vội vàng lấy cớ lũ lượt chạy mất.
Vua ngồi một mình giữa đại điện rộng lớn, im lìm như tượng gỗ, mắt nhìn như thôi miên ra hướng vườn ngự uyển, từ khi nắng còn chói chang cho đến lúc bóng râm lan rộng trước cửa điện.
Thái giám Nguyễn Toàn thấy vậy, cẩn thận nháy nháy mấy thái giám, cung nga đứng hầu, ai nấy đều cật lực giữ gìn, một tiếng thở cũng không dám lộ ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, đã xong rồi ạ.
- Cái gì xong - Vua choàng tỉnh, mờ mịt hỏi lại.
- Dạ, là thử thách đã xong, Văn minh điện đại học sỹ xin vào gặp ạ.
- Thế thì cho lão vào đi.
Từ phía ngoài cửa, Văn minh điện đại học sỹ lập cập tiến vào, thoắt trông đã không còn phong phạm thân như trúc mọi khi. Trên tay ông ta bê một cái khay, dâng cao vẻ vô cùng trân trọng, vừa vào đến liền cẩn thận quỳ xuống, chất giọng già nua run rẩy
- Khởi bẩm hoàng thượng, Hiền tần đã viên tịch, đây là tro cốt còn lại của người - Đại học sỹ già kính cẩn dâng lên chiếc khay - Chúng thần đã tìm thấy trong tro cốt 3 viên ngọc lớn, thỉnh hoàng thượng ngự lãm.
Lúc này, cả điện mới chú ý, trên khay đầy tro xám đen nổi bật lên 3 viên ngọc kỳ lạ màu trắng hồng, ánh lên như xà cừ, tỏa mùi thơm kỳ lạ.
- Có phải là xá lợi không? - Vua đứng bật dậy, tay chống ghế còn rung khẽ.
- Hoàng thượng anh minh, theo ý ngu thần, đây thật đúng là xá lợi trong truyền thuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...