. Hôm nay là ngày Tiểu Xuân bị hành hình - chôn sống, từ sớm cô đã lo lắng đi qua lại trong phòng không biết đã bao lâu đến lúc đi cũng không nổi thì liền ngồi xuống, tay cầm ấm trà lên rót nước nhưng lại bị phân tâm chuyện Tiểu Xuân mà vô ý để nước tràn ra ngoài, giật mình đặt ấm trà xuống, tay đưa tách trà lên uống một ngụm không ngờ lại phun ra, cái con mẹ nó trà nóng quá!
. Lan Tâm từ bên ngoài chạy vào đóng cửa phòng cẩn thận rồi tiến lại phía cô tay chìa ra một mẩu giấy nhỏ, cô nhận lấy liền mở ra xem, vỏn vẹn bốn chữ “ cướp người thành công “, thở phào nhẹ nhõm cô ngước nhìn Lan Tâm.
- Tiểu Xuân được cứu rồi, Thất vương gia cứu sống em ấy rồi!
. Nói đoạn liền bỏ mẩu giấy vào đèn dầu, chẳng mấy chốc mẩu giấy biến thành tro vụn....
--------- 3 canh giờ trước
. Tiểu Xuân đang nằm ngủ trên giường đá cảm giác bị một người bạo lực nắm tóc giật dậy, bị đau nên liền bừng tỉnh mới nhận ra, hôm nay là ngày cuối cùng của đời nàng!
. Bị giải đến một khu rừng hoang vắng, xung quanh tiếng chim rít lên như tử thần đang chờ, trước mặt là một cái hố sâu, nàng ngước lên nhìn khung cảnh xung quanh, hôm nay trời xanh thật đẹp, tiểu thư, người có đang nhớ đến Tiểu Xuân không?
. Tên lính phía sau không nói không rằng xô nàng một cái xuống hố, rơi xuống, nàng có chút kinh động nhưng liền lấy lại sự bình thản, đám người kia thi hành nhiệm vụ mỗi người cầm một cây xẻng xúc đất hất vào chỗ nàng, đất cát dần dâng lên cao đến ngực thì phía trước một nam nhân cưỡi tuấn mã phi đến....
- Vương gia!
. Đám người kia vừa thấy hắn liền cuối đầu kính cẩn thưa, hắn bước xuống ngựa hiên ngang đi đến chỗ nàng phẩy tay một cái lập tức đám người kia liền hiểu ý mà tản ra, khi xung quanh không còn ai nữa, hắn đưa mắt xuống nhìn nữ nhân đang bị đất cát chôn vùi hơn nửa thân kia mà nói.
- Thật ra ngươi có hạ độc hay không?
. Tiểu Xuân nhẹ mỉm cười rồi xoay đi nhìn nơi khác làm lửa giận trong hắn nổi lên, nàng là học theo thói của chủ tử mình sao? Nữ nhân ngu ngốc!
- Ngươi còn không mau trả lời bổn vương?
. Đáp lại hắn chỉ có tiếng chim kêu rít kia, không kềm chế hắn ngồi xuống đưa tay lên cổ Tiểu Xuân dùng sức bóp mạnh. Bị chôn xuống đất hơn nửa người đã khó thở lại bị cổ lực mạnh mẽ của hắn làm nàng còn khó thở hơn gấp bội.
- Ta và Hàn Tuệ thật ra đã có chuyện gì?
. Bỗng dưng hắn đổi chủ đề nhắc đến cô làm Tiểu Xuân có chút băn khoăn, nhướng mày lên nhìn hắn mà không thể nói, hắn chặn như vậy còn nói gì nữa!
. Hiểu ý hắn từ từ nới lỏng tay rút về, Tiểu Xuân sau trận ho sặc sụa kia cũng lấy lại được bình tĩnh mà đối mặt với hắn.
- Vương gia còn muốn biết chuyện gì nữa? Chính vương gia đã nói người không có bất cứ quan hệ gì với vương phi thì cần bận tâm làm gì?
. Hắn nhìn Tiểu Xuân, nhận thấy trong mắt Tiểu Xuân có uỷ khuất liền nhớ đến những lời nói thì thầm của cô khi ở cạnh hắn, có thật như lời của Hàn Tuệ nói?
. Tiểu Xuân im lặng quan sát hắn bỗng nhận ra điểm bất thường, hắn... nhớ lại?
- Vương gia....cần biết điều gì?
- Ta muốn biết chuyện giữa ta và nàng ấy!
. Nghe giọng nói kiên quyết của hắn, Tiểu Xuân liền liều một phen nói hết cho hắn biết, vương gia, người phải tin, phải hiểu!
- Vương phi là do chính người thỉnh Hoàng thượng ban hôn cho, vương phi ban đầu không đồng ý nhưng sau khi vương phi và người cãi vả, vương phi bỏ đi cùng bức thư hưu nhưng lại vì lo cho người mà trở về thì giữa hai người đã có một sợi dây tơ hồng trói buộc không thể rời xa, cho đến khi vương phi trọng bệnh, lại mang cốt nhục của người, người liền đi tìm thuốc ở phía động Tuyết Nhu xa xôi kia mà không màng hiểm nguy, vương phi qua khỏi, người cũng trở về, nhưng lại ôm một nữ nhân cùng trở về, luôn phủ nhận tình cảm của vương phi dành cho người, vương phi không hãm hại làm mất hài tử của Thất vương gia, càng không hại chết con của Tô Hiểu Nguyệt, nhưng người vì nàng ta mà uỷ khuất vương phi, ngay cả hài tử của vương phi và người bị hại chết, người cũng nhắm mắt cho qua, thử hỏi vương gia, đạo lý ở đâu? Công bằng ở đâu?
. Tiểu Xuân nghẹn ngào cố nói ra từng chữ, mỗi một chữ như cứa vào tim hắn, đau, hắn cảm thấy đau!
. Hắn đứng dậy buông một câu rồi lảo đảo bước đi.
- Ta có thể đối xử tốt với nàng ấy để bù đắp, nhưng ngươi, tội hại Trắc phi không thể dung tha!
. Tiểu Xuân nghe hắn nói lòng không sợ hãi trái lại còn vui mừng, hắn nói hắn sẽ bù đắp cho cô, nàng còn gì phải lo lắng nữa!
. Hắn đi rồi đám người kia cũng bắt đầu thi hành tiếp nhiệm vụ nhưng một tên vừa cầm xẻng lên đã bị hắc y nhân phi đến đạp thẳng vào bụng làm hắn văng ra thân đập vào cái cây to phía sau, ba người còn lại thấy vậy liền cầm xẻng lên xông đến không ngờ bị hắc y nhân một tay thu lại vũ khí, chân trái một cước đá thẳng vào hạ bộ tên kia sau đó liền xoay người, hai tay nấm đấm uy vũ đáp vào mặt hai tên còn lại làm cả hai bất tỉnh. Hắc y nhân tiến đến chỗ Tiểu Xuân.
- Ngươi...?!
. Hắc y nhân nhẹ nhàng kéo chiếc khăn đen xuống.
- Thất vương gia?!
. Hạo đưa Tiểu Xuân rời khỏi đó, sói hoang từ đâu đi đến một bầy lại phía chỗ đám người kia, sau đó, trong rừng phát ra những thứ tiếng la thét rợn người....
. P/s: Vote + cmt lấy động lực nào ❤️
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...