Xuyên Về Làm Sủng Phi
. Thấy thanh kiếm đang lao về phía mình cô xanh mặt nghiêng người qua một bên theo phản xạ né mũi kiếm sắc bén đó. Cô lấy lại tinh thần vuốt vuốt ngực rồi lườm người kia, bất ngờ xấn tới tay chỉ vào khuôn mặt mỹ nam đó nói không ngừng.
- Anh làm gì vậy hã? Mém chút đã giết một mạng người đó, chơi mà không cẩn thận quăng kiếm như quăng rác vậy, tôi bị gì rồi sao? Tôi là cành vàng lá ngọc đó anh đền nổi không? Ê anh kia tôi nói sao không trả lời đừng ỷ mình đẹp trai mà hống hách nha...
- Ngừng!
- Ngừng gì mà ngừng cũng may tôi né kịp nếu không thì giờ tôi gặp ông bà rồi...
- Tuệ nhi! Chỉ mới dưỡng bệnh mấy ngày mà khoẻ lên trông thấy, còn dám mắng huynh. Thật uổng công làm huynh lo lắng mấy ngày nay.
- Huynh?
. Cô nghệt ra nhìn mỹ nam đối diện mình, là huynh trưởng sao?
- Ta có nghe chuyện muội mất trí nhớ tạm thời, sao? Đã nhớ ra ta là ai chưa?
- Huynh trưởng? Lãnh Hàn Kha?
- Cũng may muội vẫn còn nhớ ta!
. Kha đưa tay lên xoa đầu muội muội mình mỉm cười, huynh ấy cười thật đẹp .
- Sao đứng nhìn ta hoài vậy?
- À không tôi...muội...muội...
- Tiểu Xuân đâu? Sao để muội ở đây?
. Nghe nhắc đến tiểu Xuân cô đưa tay gãi đầu chân vẽ đường tròn cười trừ.
- Tiểu Xuân hay cằn nhằn nên muội bắt em ấy trong phòng rồi.
- Muội thật là...
. Cô chợt nhớ ra điều gì đó liền xoay người lại cười tà với huynh trưởng làm Kha có cảm giác sợ sợ.
- Ban nãy huynh ném kiếm vào muội làm muội xém chút bị thương, nếu muội đem chuyện này nói với phụ thân thì sao ta?
. Kha biết muội muội mình có ý đồ gì đó liền giả vờ mếu máo.
- Ta xin lỗi, ta không cố ý mà
- Muội không chịu!
- Muội muốn ta phải làm sao?
. Khuôn mặt cô trở nên hắc ám hơn nữa, nụ cười ấy thật đáng sợ!!!
- Huynh dắt ta ra ngoài phủ chơi đi ta hứa sẽ không nói chuyện này cho phụ thân biết.
. Biết ngay con nhóc này có ý đồ mà. Kha nghĩ một hồi rồi gật đầu nhưng vẫn có điều kiện.
- Muốn đi muội phải cải trang thành nam nhi? Đồng ý chứ?
. Cô bặm môi nghĩ ngợi, nam nhi thì nam nhi có gì phải ngại.
- Đồng ý! trưa mai huynh đến nhé, đúng hẹn đó!
---------- Gần trưa hôm sau
- Tiểu thư người đừng đi mà! Lão gia mà biết sẽ không hay.
. Tiểu Xuân nhìn cô như van xin, thật lòng cũng chỉ muốn tốt cho cô.
- Ta sắp phải xuất giá theo ý phụ thân rồi, em muốn ta phải nhốt mình trong phủ vào những ngày tự do cuối cùng này ư? Tiểu Xuân rất thương ta mà, phải không? ta sẽ đem quà về cho em, nha!
- Tiểu thư!
- Ý ta đã quyết có cản cũng không được, ta đói rồi em kiếm gì đó cho ta ăn đi.
. Tiểu Xuân vừa ra ngoài một lúc thì một nữ nhân vận y phục màu hồng nhạt tiến vào tự tiện ngồi xuống môi nhếch lên cười vẻ giả tạo.
- Tỷ tỷ! Nghe nói tỷ đã khoẻ nên muội đến thăm.
. Trên khuôn mặt yêu kiều của nữ nhân đó có đến tám phần chua ngoa của nhị phu nhân. Hàn Tuệ ngồi ở bàn trang điểm đang mân mê bộ tóc dài óng ả của mình mà không liếc nhìn nữ nhân kia lấy một lần.
- Muội đến thăm ta sao? Ta đã khoẻ hơn rồi cảm ơn muội, muội có thể về được rồi.
- Ta có ý tốt đến thăm tỷ sao tỷ lại không muốn tiếp ta? Lẽ nào lại muốn tiếp ta ở hồ nước?
- Muội đừng nói vậy chỉ là hôm nay muội đến thăm ta sợ lại gặp chuyện chẳng lành, ta thật không muốn bị vu oan nên đành thất lễ vậy
. Cô nói rồi ngước lên nhìn nữ nhân kia qua tấm gương. Nữ nhân đó, sao lại giống em cô ở hiện đại đến như vậy? Lại cái quái gì nữa?
- Xem ra muội và ta rất có duyên làm tỷ muội.
- Ta lại xem nó là nghiệt duyên.
. Nữ nhân đó nói rồi cười nhẹ
- Ta nghe nói vài ngày sau là lễ chọn phi sẽ diễn ra, tỷ sẽ tiến cung chứ? Tốt nhất nên ở lại trong phủ vì ta chắc chẳng có vương gia nào để mắt đến tỷ đâu. Mà nếu ta có được chọn làm vương phi thì ta cũng sẽ rộng lượng cho tỷ làm trắc phi.
. Hàn Sương đắc chí cười nhưng sắc mặt chẳng mấy chốc đã đen lại.
- Vương gia lẽ nào lại chọn thứ nữ làm vương phi.
- Ngươi...ngươi...
- Ngươi ngươi cái gì, một tiếng tỷ tỷ hai tiếng cũng phải tỷ tỷ.
. Rầmm...nữ nhân tức tối đứng bật dậy đập lên bàn.
- Kìa muội cái bàn nó có tội tình gì mà muội làm vậy chứ!!
- Ngươi chờ đó! Ta sớm muộn cũng sẽ làm vương phi, ngươi sẽ phải cuối đầu chào ta cung kính.
- Ta đợi
. Cô cười vì bản tính này của Hàn Sương, quả là giống cả khuôn mặt luôn cả tính cách.
-------- Trưa
- Y phục của nam nhi thật thoải mái không nhiều lớp như nữ nhi chúng ta.
. Cô đang ngắm mình trong gương thì bên ngoài có tiếng kêu khẽ.
- Hàn Tuệ! Muội đã xong chưa?
. Nhận ra là ai cô vội đi đến giường lấy một ít ngân lượng rồi xoay lại dặn dò Tiểu Xuân.
- Em ở lại, phụ thân có đến thì nằm trên giường bảo không khoẻ muốn nghỉ ngơi, ta đi rồi về liền.
. Nói xong cô cùng Kha đi lẻn ra cửa sau ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa cô liền nhảy chân sáo miệng ngân nga vài câu hát mà quên mất mình đang cải trang thành nam nhi.
- Hừmm...đệ đệ.
. Chợt nhận ra điều gì đó cô nghiêm chỉnh lại tiêu soái bước đi như một thiếu gia. Đi một hồi cũng đến khu chợ đông đúc. Cô liền chạy qua chạy lại xem này xem nọ như tiểu hài tử lần đầu ra ngoài. Mà đây cũng là lần đầu cô tham quan ở đây mà!
- Huynh! Đây là gì?
- Kẹo hồ lô.
- Ta muốn ăn
. Vừa dứt câu cô đã chộp lấy một cây rồi chạy đi nơi khác để Kha ở lại, Kha trả tiền rồi đi lên trông chừng nha đầu này, nắm tay không để lạc.
- Ôii... nhìn hai nam nhân kia đi, người bên kia chẳng phải trưởng tử của Lãnh thừa tướng sao? Lại nắm tay nâng niu một nam nhân khác như vậy, chẳng lẽ chàng ấy đoạn tụ. Thật thất vọng a~
. Những nữ nhân gần đó xôn xao bàn tán về huynh muội cô, cô thì chẳng để ý nhưng huynh trưởng cô thật chỉ muốn kiếm nơi nào đó để trốn. Kha bị cô kéo đi nơi này đến nơi khác đến mệt lã thì đi vào quán cơm gần đó nghỉ ngơi, Kha chưa ăn đã gục xuống ngủ vì mệt mỏi. Còn cô khi ăn xong tính tiền còn không quên dặn tiểu nhị để huynh trưởng ngủ thêm một lát rồi ra ngoài, đi dạo thêm một vòng cô thấy một cửa tiệm bán vải liền đi đến đó chẳng may đụng phải người khác.
- Xin lỗi! Xin lỗi!
. Cô phủi bụi trên y phục người kia miệng thì ríu rít xin lỗi nhưng...
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!
. p/s: Có vẻ truyện mình viết không được hay lắm:( nhưng mình sẽ cố gắng ở những chap sau ☺️
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...