Hoàng đế Hoàng Thổ Quốc - Tề Lãng ngồi trầm ngâm bên án thư trong thư phòng, Trác công công đứng bên cạnh cúi đầu không nói, ông đã đi theo vị hoàng đế này khi chỉ là một hoàng tử, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn trầm ngâm lâu như vậy.
Sau khi tìm được quân hậu, tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều, nhưng có lẽ cái tên trên trang giấy kia vẫn khiến hắn cảm thấy khó mà chấp nhận.
Trác công công từng nhìn thấy cái tên này xuất hiện ở An Ninh cung của quân hậu, nhưng chính là một cái tên trên bài vị.
Lúc nãy Tề Quốc công có đến đề xuất người này với hắn, nhưng ngày hôm đó gặp mặt, một chút khí tức của người luyện võ hắn còn không cảm nhận được thì bảo hắn đặt niềm tin vào người này kiểu gì.
Lại nói người này có cái tên thực sự rất giống với người trên bài vị trong cung quân hậu, nếu không phải một người thì tốt, nhưng nếu là một thì nói hắn phải làm sao? Hoàng hậu thế nào đều cũng sẽ ôm theo cái bài vị hư không ấy, hắn cũng đã từng phải trải qua từng ấy năm sống chung với một bài vị vô hồn, hắn hiểu rất rõ cảm giác chỉ cần nghe được một cái tên giống như vậy, cho dù không phải người đó cũng muốn gặp một lần.
"Hoàng thượng, đến giờ dùng thiện rồi" Trác công công lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của hắn
"Trác công công, ngươi theo ta lâu như vậy, ngươi nói xem, ta nên làm thế nào đây?" Tề Lãng hỏi
Trác công công nhìn hắn thở dài mà đau lòng không thôi, đi qua bao nhiêu năm thăng trầm, trừ lúc nghe tin quân hậu mất, ông chưa từng nhìn thấy một người kiên cường quyết đoán như hắn lại túng quẫn như bây giờ.
"Hoàng thượng, mong ngài lấy đại cục làm trọng, với lại tên giống tên, người còn có thể giống người, chưa chắc là cùng một người, ngài cũng có thể hỏi ý kiến của quân hậu xem thế nào"
"Đến An Ninh cung đi"
"Hoàng Thượng bãi giá An Ninh cung" Trác công công lớn tiếng thông báo
Bên trong An Ninh cung, một thanh niên gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào to tròn nhìn chằm chằm cái tên trên bài vị, đôi tay trắng nõn thon dài dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau lau chùi chùi.
Đã qua từng ấy năm, y chưa từng quên đi nụ cười trước khi chết của người kia, chính tay y giết đi người mà y quý trọng nhất, người luôn đem y bảo vệ ở trong mức an toàn, qua lâu như vậy đã không còn đau đớn nhưng phần nhiều là hối tiếc.
Y muốn gặp lại người kia, nói một lời cảm ơn cùng một lời xin lỗi, nhưng có lẽ đời này sẽ mãi mãi không còn được gặp lại.
Dặn dò không được lớn tiếng, Tề Lãng bước vào trong phòng nhìn thanh niên tuấn mỹ vẫn chăm chú lau chùi tấm bài vị đen tuyền, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chua chát, hắn một người sống sờ sờ cũng không bằng một cái bài vị vô hồn.
"Ninh nhi" Tề Lãng thấy nếu hắn không lên tiếng, người kia có lẽ cũng không phát hiện ra hắn đã đến
Người kia không quay đầu nhìn, đem bài vị vuốt ve một cái rồi đặt trở lại chỗ cũ mở miệng hỏi "Có chuyện gì sao?"
"Đến giờ dùng cơm rồi" Tề Lãng nói xong đưa mắt nhìn bàn thức ăn vẫn chưa động qua nói
"Ân, ngươi đã ăn chưa?" Hàn Tử Ninh lúc này mới liếc mắt nhìn hắn
"Ta đến ăn cùng ngươi" Tề Lãng nói xong kéo tay y vào bàn, từ lúc y trở về mỗi ngày hắn đều đặn sẽ ở đây
Trong lúc ăn cơm, Tề Lãng đề cập đến một vài vấn đề, Hàn Tử Ninh cũng chỉ ậm ừ cho qua. Hắn cũng biết y hiện tại vẫn còn rất giận cho nên cũng không dám nói gì quá đáng, còn về người kia vẫn là không nói thì tốt hơn.
Sau khi dùng cơm xong, Tề Lãng trở lại thư phòng, hắn vẫn còn một số quốc sự phải giải quyết, hiện tại Miêu Cương có động tĩnh, bên trong cũng có người đã không đợi nổi, từ khi hắn còn là hoàng tử, hắn đã nhìn thấy những người xưng huynh gọi đệ, máu mủ tình thâm tàn sát lẫn nhau chỉ vì một cái ghế quyền khuynh thiên hạ, hiện tại hắn cũng không ngoại lệ, động tĩnh của Miêu Cương lần này chín phần cũng là trong kế hoạch của người kia, nhưng không sao hắn chờ, một đời trước không ra gì, đời này cũng chẳng thể giẫm lên vết xe đổ cũ, cuối cùng hắn vẫn là hạ xuống một mật chỉ.
Hàn Tử Ninh ngồi bên ngoài nhìn ánh trăng đã khuyết mất một nữa, trải qua biết bao nhiêu gian khó, cuối cùng vẫn là trở về cái lồng son rộng lớn này.
"Cha, ngoài này lạnh lắm, sức khỏe người không tốt đừng để bị nhiễm lạnh" một hài tử tầm bảy tám tuổi, mày nhíu chặt, đôi mắt phượng cũng híp thành một đường
"Không sao, ta ngồi hóng mát một lúc, Du nhi, đến đây" Hàn Tử Ninh đưa tay gọi nó đến gần mình
"Cha, người lại nghĩ gì?" Tề Hàn Du hỏi
"Không có gì, chỉ là một chút chuyện cũ"
"Cha, chuyện đã qua không nhất thiết phải giữ mãi trong lòng, người còn có Du nhi, con mãi mãi đều sẽ ở bên người"
"Được, Du nhi ngoan, mau đi nghỉ thôi, đã trễ rồi" Hàn Tử Ninh xoa xoa đầu nó nói
Đợi Tề Lãng trở về, An Ninh cung đã tối đèn, không để người theo vào kẻo đánh thức người trên giường, hắn tự cởi y phục sau đó mới lên giường, Hàn Tử Ninh ôm tiểu Du nằm ngủ bên trong, chừa một khoảng bên ngoài, từ ngày y trở về ngày nào hắn cũng đều ngủ lại nơi này, Hàn Tử Ninh nếu có ngủ sớm cũng đều chừa chỗ cho hắn nằm, Tề Lãng lên giường, ôm lấy hai người quan trọng nhất đời này của hắn vào lòng, miên man suy nghĩ một chút liền tiến vào mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...