Xuyên Về Làm Điền Chủ

Lại qua hơn ba tháng, đi qua thêm không biết bao nhiêu phủ thành, cuối cùng họ trở về đến huyện Vĩnh Thanh, ghé thăm Trịnh Tân An một lúc tặng chút quà rồi về nhà, kết thúc chuyến du lịch hơn nữa năm.

Mội người trong nhà vừa nhìn thấy họ trở về thì vui mừng không thôi, bên Triệu gia, nhà nhị thúc nghe tin cũng chạy đến, Triệu Tiểu Mộc đem một xe đầy ấp quà chia cho mọi người xong, vừa mở cái rương đựng quả sầu riêng mà Hạ Thần mua từ một thương gia nước ngoài thì bỗng nhiên ôm bụng nôn thốc nôn tháo, mùi sầu riêng bay ra cũng dọa mội người né xa.

"Làm sao vậy?" Hạ Thần vỗ vỗ lưng y, Trương Hằng vội rót một cốc nước đưa đến

"Thối quá" Triệu Tiểu Mộc chỉ tay vào cái rương nói

"Cái này sao?" Hạ Thần cầm lấy quả sầu riêng giơ cao, mọi người nhìn cái gì tròn tròn đầy gai nhọn lại toát ra mùi thối theo phản xạ lui về sau vài bước né tránh.

Mấy ngày trước ở một phủ thành bắt gặp một thương nhân bán sầu riêng hắn liền mừng không thôi, nhưng lúc đó người kia chỉ còn một quả lại sống, nhưng Hạ Thần vẫn mua lại, còn biết được đất nước người kia gọi Mãng Tư, giáp với Hoàng Thổ quốc, đợi một thời gian nữa hắn lại mang cả nhà đi nước ngoài du lịch.

"Cái này là quả sầu riêng, có thể ăn" Hạ Thần lại nói, Triệu Tiểu Mộc vừa nghe thấy còn có thể ăn lại nôn một trận


"Lão cha, cái gì vậy, thơm quá" Dao Dao vừa chơi đùa với con gái Trần Đông xong thì ngửi thấy mùi hương, mà sao ai cũng lại lánh xa lão cha nó vậy a?

Hạ Thần nghe nhi tử hỏi thì vui vẻ ra mặt, cuối cùng cũng có người giống hắn, có người cùng sở thích với hắn a.

"Là sầu riêng, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn" Hạ Thần ôm Dao Dao lên lắc lắc trái sầu riêng trước mặt nó

"Dạ" Dao Dao hít hít mũi xong gật đầu

Chiều đó, hai cha con hắn ăn sầu riêng đến vui vẻ sau đó vì ướm mùi mà bị Triệu Tiểu Mộc đuổi xuống ngủ phòng khách.

"Dao Dao, chúng ta đánh răng sạch sẽ xong mới đi ngủ cùng a cha được, không a cha sẽ nôn" Hạ Thần một bên nói một bên đánh đánh răng cho Dao Dao

"Lão cha, vậy sau này chúng ta còn được ăn quả xấu xí không?" Dao Dao phun ngụm nước trong miệng xong hỏi

"Được, cha đã ươm giống rồi, đợi thêm vài năm liền có quả ăn" Hạ Thần xúc miệng xong trả lời

Triệu Tiểu Mộc nằm trên giường lăn qua lăn lại, không có hắn cùng Dao Dao bên cạnh y cũng chẳng tài nào chợp mắt nổi, nhưng vừa ngửi thấy mùi hương kì lạ kia bụng y liến cồn cào khó chịu.

Hạ Thần ôm Dao Dao ra bên ngoài nói "Dao Dao ôm cổ cha cho chắc"

"Dạ" nó gặt đầu một cái, đem hai tay tròn tròn trắng nõn vòng qua cổ hắn ôm chặt

Hạ Thần dùng dây thừng nhẹ nhàng leo lên, ở nhà hắn không thường dùng khinh công, mà lâu rồi cũng không còn leo tường, vẫn muốn hoài niệm một chút, ân, kĩ thuật vẫn rất tốt nha.


"Lão gia cùng thiếu gia đang làm gì vậy?" Hàn Mặc khó hiểu hỏi

"Bọn họ chắc là bị phu nhân đuổi ra khỏi phòng" Trần Đông cười nói

"Haiz, lão gia bị đuổi cũng là bình thường, nhưng thiếu gia sao cũng bị đuổi?"

"Lúc chiều bọn họ ăn cái quả kỳ lạ"

Triệu Tiểu Mộc không ngủ được ngồi dậy, vừa xuống giường định xuống xem cha con họ đang làm gì thì nghe tiếng lạch cạch ngoài ban công, y đến gần mở rèm cửa thì giật mình, Dao Dao đang ôm ghì cổ cha nó, hai cha con treo lơ lửng ngoài ban công, vừa nhìn thấy y, Dao Dao cười nói "Hi a cha" còn buông một tay vẫy vẫy

Triệu Tiểu Mộc bị dọa, vội mở cửa chạy ra ôm lấy nó trước, lại cố kéo Hạ Thần lên.

Vào phòng hai cha con bị phạt quỳ, còn bị mắng một trận vì tội leo trèo nguy hiểm mới được lên giường ngủ, bởi vì quá lo lắng mà Triệu Tiểu Mộc cũng quên mất phu quân y cũng không phải người bình thường.

Mấy ngày sau cứ nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc uể oải, lại còn hay nôn khi ngửi thấy mùi dầu mỡ, Hạ Thần gọi Diệp lão đến xem cho y, cuối cùng hắn lại nhận được tin Triệu Tiểu Mộc lại mang thai, tính toán thời gian không phải là cái ngày hắn ném Dao Dao vào không gian để cùng tức phụ tiện hành sự sao?

Trong nhà, Triệu Tiểu Mộc vui một thì Dao Dao vui gấp mười, nó muốn có đệ đệ từ lâu nhưng lão cha lúc nào cũng không đồng ý, nói một mình nó thôi đã đủ đau đầu rồi.


"Phu quân, ngươi không vui sao?" Triệu Tiểu Mộc nhìn Hạ Thần ngồi ngoài ban công từ chiều đến giờ, vẻ mặt có vẻ cũng không tốt lắm liền hỏi, y biết là Hạ Thần bởi vì lo lắng cho y, nhưng y vẫn muốn là sinh cho hắn thêm vài cái hài tử để vui nhà vui cửa, nếu hắn không muốn thì sinh thêm đứa nữa liền thôi.

"Không có, ta chỉ lo ngươi sẽ phải chịu khổ" Hạ Thần kéo Triệu Tiểu Mộc để y ngồi trên đùi mình, sợ y nghĩ vớ vẩn liền giải thích

"Không khổ, chỉ cần có thể sinh hài tử cho ngươi ta thấy rất vui" Triệu Tiểu Mộc cười đến vui vẻ, hài tử này y cũng đã trông ngóng từ lâu rồi.

Sau khi trở về, Hạ Thần cũng mới biết được Hạ Hoàng Anh đã trở về hơn một tháng trước, lần này đi thi đã ngốn không ít bạc, ruộng đất trong nhà đều đã bán hết, nhưng cuối cùng Hạ Hoàng Anh thi không tốt, còn không lọt nổi vào trong danh sách năm nay, mà tiền mang đi đều đã tiêu pha hết.

Hạ Hoàng Bình bất mãn đã lâu lần này liền triệt để bùng phát, ở nhà làm loạn, cùng Lưu thị cãi nhau đến lông gà vỏ tỏi đều bay đầy trời, Hạ Hoàng Anh trở về cũng không nói câu nào vào phòng đóng cửa, đợi cơm đến đều có Lưu thị bưng đến tận cửa, Hạ phụ bệnh tình ngày một trở nặng, Lưu thị lại tiếc tiền không mời đại phu, hiện tại ông gần như đã mất nửa cái mạng, suốt ngày chỉ có thể nằm trên giường nghe Lưu thị càm ràm, mắng chửi, những người còn lại bởi vì nhát gan cũng không dám làm lớn chuyện.

Qua hơn một tháng, bên Hạ gia truyền ra tin tức Hạ phụ bởi vì bệnh tình quá nặng mà qua đời, nhưng hiện tại đến tiền mua vàng mã còn không có đừng nói đến tiền mua quan tài, bọn họ đang nghĩ đến dùng tấm chăn cũ bọc lại rồi mang đi chôn thì có người mang một chiếc quan tài gỗ đến, có hỏi thế nào cũng không biết được người đã mua quan tài là ai, nhưng có còn hơn không, cuối cùng vẫn là dùng quan tài an táng Hạ phụ.

Hạ Thần đứng trên lầu nhìn về phương hướng Hạ gia, đây coi như là lần cuối cùng hắn thay Hạ Thư An tẫn hiếu cho Hạ Long Thanh, hiện tại ông đã có thể xuống dưới bồi tội cùng mẹ con Hạ Thư An rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui