"A cha, lão cha rất lợi hại, cha đừng lo lắng" Dao Dao leo vào lòng Triệu Tiểu Mộc nói, y ôm nó đáp một tiếng nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát trên đài
Mà lúc này không khí bên dưới cũng bắt đầu căng thẳng, phía dưới thì người cười nhạo một nông gia dám đi đấu võ với nhân sĩ giang hồ, người khinh bỉ phái Ngô Minh khi người quá đáng, nhiều người khác lại muốn xem trò vui, để xem bên nào sẽ mất mặt.
Hạ Thần sau khi bước lên đài đã bắt đầu tỏ ra sát khí, lệ khí quanh thân cũng không chút che đậy, hắn luyện đến tầng thứ chín, mà tầng này chính là dạy hắn thu khí tức, khiến cho người khác nhìn hắn chẳng khác nào người thường không có chút võ công, hắn cũng không có tham vọng gì với địa vị cao như hoàng thượng được người người quỳ lạy như thánh thần, cũng chẳng cần cái chức minh chủ võ lâm này, với hắn, được cùng tức phụ nhi tử bình bình đạm đạm làm điền chủ ở thôn quê sống qua ngày đã là may mắn, bôn ba giết chóc một đời là đủ rồi.
Là những người này gây hấn với hắn trước, hắn cũng chỉ là chiều ý thôi.
Tam Diện nhìn Hạ Thần bằng ánh mắt chết chốc, hôm nay hắn muốn tên này phải bị giày vò đến sống không bằng chết bên ngoài là để trả thù cho ngũ đệ hắn, nhưng thực chất hắn muốn chính là làm Tiêu gia mất mặt.
"Tam Diện đại ca, mong thủ hạ lưu tình, dù sao huynh ấy cũng nói mình là nông gia, không cần phải xuống quá mạnh tay" Tiêu Thương đứng dưới đài nói, y có thể nhìn thấy ánh mắt Tam Diện thật muốn giết Hạ Thần
Việc thi đấu giành chức vị võ lâm minh bỏ mạng có không ít, chỉ là về sau đều hạn chế lại nên việc bị thương nặng nhất định sẽ không tránh khỏi, giống như những người đấu với Tam Diện lúc nãy đều bị hắn xuống tay tàn độc, tuy không chết nhưng bị thương cũng không phải nhẹ.
Hạ Thần nghe Tiêu Thương nói thì câu môi nhìn Tam Diện, rõ ràng là cười nhưng ai nhìn đều cũng thấy rõ gương mặt băng lãnh của hắn, nụ cười kia chứa đầy lãnh ý.
"Hừ, đã thi đấu thì đều phải dùng hết sức, ngươi bảo nhẹ tay thì đánh như thế nào? Không bằng ngươi bảo hắn quỳ xuống đây tạ lỗi với Ngũ đệ ta, ta liền tha mạng chó này của hắn"
Hôm đó, tên này ném mặt mũi phái Ngô Minh y xuống đất thì hôm nay chỉ cần hắn quỳ xuống thì nhất định Tiêu gia sẽ rất mất mặt, Tiêu Thương mời đến một kẻ không ra gì, đến lúc đó mọi mũi nhọn đều hướng về Tiêu gia, y cũng coi như cứu vớt mặt mũi cho phái Ngô Minh, nhưng sự thật lại không giống như Tam Diện tưởng tượng, Hạ Thần hai tay chắp ra sau lưng nhàn nhạt nói "Không cần thủ hạ lưu tình, ngươi cứ dùng hết sức đi, ta thấy võ công ngươi tầm thường như vậy, ta sẽ không dùng đến tay, thế nào?"
Vừa nghe Hạ Thần nói bên dưới lại lần nữa xôn xao
"Tên này là ai vậy, nông gia mà dám vọng ngôn như vậy?"
"Ta thấy lần này Tiêu Thương mời người có khi không tầm thường"
"Đúng vậy, hắn vừa bước lên đài liền như biến thành một người khác, xung quanh hắn rõ ràng có loại khí tức của người chết"
"Hừ, đôi khi chỉ là mạnh miệng để không mất mặt thôi"
"Ngươi cũng đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác"
"Nếu hắn đánh thắng người của phái Ngô Minh, ta cũng lên đài đấu với hắn một trận"
"Ha ha, ta cũng muốn thử nha"
Hạ Thần không quan tâm bên dưới nói gì, chỉ lẳng lặng chắp hai tay sau lưng câu môi nhìn Tam Diện, Tam Diện bị hắn nói như vậy thì tức giận gào lên "Ngươi chịu chết đi" rồi lao thẳng về phía Hạ Thần
Nhìn thấy hắn đứng một chỗ không động trong khi Tam Diện đã lao đến, những người bên dưới hít khí lạnh hộ hắn, nhưng đến khi kiếm của Tam Diện đến gần chỉ đâm vào khoảng không, mà Hạ Thần đã lách người ra phía sau lưng y, những người dưới đài còn chưa kịp nhìn thấy hắn làm sao thoát được đã nghe Hạ Thần nói "Kiếm pháp chậm chạp như vậy"
Tam Diện bị nói tức giận vung kiếm chém về phía Hạ Thần, hắn lại chỉ lách người né tránh mà hai tay vẫn chắp sau lưng, Tam diện bị hắn quay một vòng đến choáng váng, người dười đài quay sang hít khí lạnh hộ Tam Diện, người kia quá nhanh.
Đánh qua một lúc mà đến chạm vào Hạ Thần cũng không được, Tam Diện lập tức vận công, đem toàn bộ khí lực tập trung lại một trưởng về phía Hạ Thần, Hạ Thần câu môi quỷ dị, cuối cùng cũng chịu xuất tuyệt chiêu, người dưới đài lại bắt đầu cầu nguyện cho Hạ Thần, trúng một trưởng này chắc phải đi ghi danh với Diêm Vương.
Hạ Thần lại lần nữa đứng thẳng người, một chân nhắc lên sau đó giẫm xuống, đem công lực của Tam Diện phản kích trả lại, trên đài khói bay bụi bay lên cao, chỉ nghe một tiếng hét thảm sau đó là một bóng người bay khỏi đài rơi xuống trước hàng ghế chủ vị.
Đợi khói tan đi mọi người mới nhìn rõ người rơi xuống đài là Tam Diện, y nôn ra một ngụm máu rồi bất tỉnh, Hạ Thần đứng ở trên đài vẫn câu môi cười, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống.
Trưởng môn phái Ngô Minh Ngô Tầm nhìn thấy đệ tử mình bị đánh xuống cũng đi đến đỡ, sau khi bắt mạch lại giật mình nhìn lên đài, Ngôn Hào vội đến đỡ hỏi "Sư phụ, nhị sư huynh sao rồi?"
"Võ công hắn bị phế rồi"
Vừa nghe thấy ai nấy đều nhìn lên đài bằng ánh mắt ngỡ ngàng, tên kia đến tột cùng là ai, võ công của hắn cũng rất kỳ lạ, còn có thể nói là thâm sâu khó lường.
"Ngươi đánh thì đánh, sao lại có thể phế võ công người khác, như vậy chẳng khác nào sống không bằng chết" một cô gái váy đỏ chỉ Hạ Thần nói
Hạ Thần híp mắt nhìn cô gái, sau đó nhìn chưởng môn phái Ngô Minh "Là hắn tự phế, ra tay tàn độc như vậy, còn dùng hết công lực, nếu lúc nãy ta không triệt tiêu đi phân nữa, hắn không đơn giản chỉ là phế đi"
"Phản kích sao?" Ngô Tầm vuốt râu suy nghĩ sau đó lại nói "Đa tạ các hạ đã thủ hạ lưu tình lưu lại mạng cho đồ đệ ta" ông chắp tay nói, sau đó dặn dò người mang Tam Diện rời đi
Nhưng vẫn có người không sợ hắn nhảy lên đài thách đấu, Hạ Thần dễ dàng thông qua thắng mười người bước vào vòng sau.
Cuộc thi đấu nhanh chóng kết thúc, năm mươi người vào vòng sau, minh chủ dăn dò thể lệ xong thì mời mọi người trở về nghỉ nghơi, mai lại tiếp tục thi đấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...