Xuyên Về Làm Điền Chủ

Hạ Thần cũng không quan tâm đến khúc đệm trong tửu lâu, sau khi dùng cơm xong thì tìm một quán trọ lưu lại, sau đó thì mang tức phụ nhi tử ra ngoài dạo chơi.

"Phu quân, ngươi muốn đến đại hội sao?" Triệu Tiểu Mộc hỏi

"Sao vậy? Nếu ngươi không muốn đến đó chúng ta liền không đi, dù sao cũng là đi du lịch, vui vẻ mới tốt" Hạ Thần một tay ôm Dao Dao đang chơi đùa cái trống bỏi, tay kia nắm lấy tay Triệu Tiểu Mộc, ngoài đường cũng không ít người dòm ngó họ

"Ta chỉ lo Dao Dao..." Triệu Tiểu Mộc đắn đo nói

Dao Dao là song nhi, song nhi sau này đều sẽ gả đi, nếu cứ suốt ngày xem người ta đánh đánh đấm đấm rồi lại học theo thì sau này sẽ gả đi thế nào?

Hạ Thần không lo nó có gả đi hay không, cái hắn lo lắng là nhi tử hắn nếu cứ như những song nhi ở nông thôn sau này gả đi bị người ức hiếp cũng chẳng dám đánh trả thì không được, hắn muốn nhi tử hắn cũng cường đại như hắn, sau này không ai có thể khi dễ được, cho dù có bị ức hiếp cũng phải mạnh mẽ mà đáp trả.

"Tiểu Mộc nhi, Dao Dao là hài tử ngươi cực khổ sinh cho ta, ta biết cái nào tốt cái nào không tốt, ngươi đừng nhìn thấy ta suốt ngày đùa nghịch chiều chuộng nó thì sẽ làm cho nó hư, ta có cách dạy dỗ của ta, hài tử của ta sẽ không thể mãi nhỏ bé ở thôn Vĩnh Đông, cũng sẽ không thể mãi ở trong vòng tay che chở của chúng ta, ta muốn nơi người khác có thể đến nó cũng có thể đến, việc người khác có thể làm nó cũng sẽ làm được, hiểu không?" Hạ Thần đem lời nói giảng giải một lược cho Triệu Tiểu Mộc nghe

Nếu như cứ khư khư đem nó bảo vệ trong vòng tay an toàn của họ, thì sau này nó sẽ chẳng dám ra ngoài lăn lộn, chẳng dám làm việc gì lớn, chỉ có thể yên ổn ở trong thôn sinh sống, thế giới ngoài kia bao la như vậy, có biết bao điều hay ho như vậy, hắn muốn hài tử hắn biết, thế giới này không chỉ có mỗi huyện thành nhỏ mà nó sống, không chỉ có vài thôn dân mà mỗi ngày đều gặp qua.


"Ân, ta đã biết, vậy chúng ta hôm đó tham gia đại hội đi" Triệu Tiểu Mộc hiểu rõ Hạ Thần thương Dao Dao cỡ nào, chỉ là lo lắng một chút việc cỏn con, nghe Hạ Thần nói như vậy cũng an lòng

"Ta chỉ muốn ngươi hiểu, nếu không thích chúng ta sẽ không đi"

"Không phải, thực ra ta cũng là muốn xem xem đại hội võ lâm là thế nào? Nghe người ta kể nhiều rồi cũng muốn tận mắt xem thế nào"

"Được, vậy hôm đó chúng ta đi xem"

"Ân, chỉ đi xem thôi" Triệu Tiểu Mộc cười nói

"Lão cha, ở đó có đồ ăn ngon không?" Dao Dao lên tiếng hỏi, nãy giờ hai người nói gì đó mà nó mãi chơi nên không có nghe thấy, sau đó chỉ nghe thấy hai người bàn đến đi đâu đó

"Ngươi chỉ biết ăn, nhìn xem, hình như lại béo ra rồi" Hạ Thần vừa nói vừa đưa tay chọt chọt bụng nó

"Ha Ha, không có a, con rất gầy đó nha" Dao Dao bị hắn chọt đến cười lớn

"Đâu, đâu, cha xem gầy cỡ nào?" Hạ Thần bóp bóp cái bụng tròn vo, chọc cho Dao Dao cười ngặt nghẽo trên tay hắn

Triệu Tiểu Mộc nhìn hai cha con vui đùa chỉ có thể cười theo, vừa nãy còn hùng hổ giảng cho đạo lý cho y, vừa nói chuyện với Dao Dao thì chẳng khác nào hài tử.

Đại hội võ lâm được tổ chức ở hậu viện của phủ minh chủ, nơi đây là một bãi đất rộng, xung quanh đều có tường vây, bàn được bố trí tiếp đón khách nhân được chuẩn bị đầy đủ, ở giữa là một khán đài cao, rộng, xung quanh xếp rất nhiều các loại vũ khí, chính giữa dưới khán đài đặt bảy cái ghế lớn, một cái ở giữa được đặt cao hơn những cái khác, không cần phải nói, ghế này chắc chắn dành cho minh chủ rồi.

Cả nhà Hạ Thần đến không sớm cũng không muộn, vừa vặn minh chủ đang chuẩn bị lên đài phát biểu, Tiêu Thương vừa nhìn thấy Hạ Thần đã cho người đến đón tiếp hắn vào một bàn trống, mà cả nhà hắn vừa vào liền thu hút ánh mắt của những người xung quanh đó, cũng không ít người bàn luận

"Đùa sao? Còn mang cả hài tử?"


"Họ thuộc môn phái nào vậy?"

"Ta cũng không biết, nhưng không cảm nhận được khí tức của người luyện công"

"Giờ minh chủ còn mời cả thường dân đến góp vui sao?"

"Hừ, bên cạnh là song nhi, này hẳn là một gia đình đi?"

"Hắn có thiếp mời, chắc cũng chẳng phải người tầm thường"

"Biết đâu là trộm cắp hay nhặt nhạnh gì của người khác, không tầm thường sao? Ngươi xem trên người bọn họ không hề có khí tức của người luyện võ công, vậy không phải dân thường thì là gì?"

"Cũng không hẳn, người đón hắn vào là hộ pháp bên cạnh con trai của minh chủ, ngươi nghĩ xem một người bình thường lại được xem trọng như vậy?"

"Hừ, ta cũng muốn xem xem có phải như ngươi nói hay không?"

Nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán về mình bên cạnh, Hạ Thần cũng chẳng quan tâm, cùng tức phụ nhi tử yên vị ở một chỗ, chăm chú quan sát võ đài.


Mà lúc hắn vừa vào cũng đã có một nhóm người chú ý đến, ánh mắt đều như dao găm hướng về hắn, Hạ Thần cũng cảm nhận được sát ý từ những ánh mắt kia, chỉ híp mắt nhìn một cái sau đó lại chăm chú quan sát trên khán đài.

Những ánh mắt đó không ai khác chính là người của phái Ngô Minh, sau khi Ngôn Hào cõng ngũ đệ hắn trở về phái, sư phụ hắn xem xét xong chỉ vuốt vuốt râu lắc đầu hỏi "Các ngươi đã gây ra họa gì? Gặp phải ai?"

"Sư phụ, hắn nói hắn là một nông gia, chúng ta chỉ nói mấy câu hắn liền động thủ" Ngôn Hào trả lời

"Hắn ra chiêu như thế nào? Ngươi có biết tình hình của tiểu Ngũ giờ thế nào không?"

Ngôn Hào chỉ có thể lắc đầu nói "Con không nhìn thấy hắn ra chiêu gì?"

Thật ra, hắn có thấy người kia động tay động chân đâu, chỉ đứng đên xoay người thì ngũ đệ hắn đã nằm vật ra đất hộc máu

Mà người kia nói hắn phế đi Ngũ đệ nhưng hắn lại nghĩ tên kia chỉ giết gà dọa khỉ thì nghe sư phụ hắn nói "Tiểu Ngũ võ công đều bị phế, về sau cũng không thể tiếp tục luyện võ công nữa"

Lúc đó, hắn sợ đến mức chân mền nhũn khụy xuống đất, nếu lúc đó người kia xuống tay với hắn, chẳng phải hắn tiêu rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui