Cơm nước xong, Hạ Thần đặt phòng ở lại một thời gian, ở nơi này cũng rất tốt, ở lại đây dạo chơi đến khi xem kì thi xong thì lại đi nơi khác, kinh thành lớn như vậy, nếu muốn dạo chơi hết hẳn phải mấy tháng đi.
Tần Thiên nghe được họ đã lo phòng cho y xong thì không biết cảm tạ thế nào? Đời này của hắn gặp được gia đình này đúng là phải tu mấy kiếp, chưa kịp vui mừng xong thì lại nhận được hai bộ y phục mới, Hạ Thần nói với y sắp tới đi thi cũng phải ăn mặc chỉn chu một chút, Tần Thiên cũng được nương y chuẩn bị cho một y phục mới, nhưng y không nỡ mặc, đi đường xa lại dãi nắng dầm sương, y liền dứt khoát mặc mấy bộ cũ, đợi đến được kinh thành thi thì lấy ra mặc, nào ngờ lại nhận được y phục từ Hạ Thần.
Trời tối hẳn, đường phố bên dưới cũng lên đèn sáng choang, người người quần áo lụa là tấp nập ra đường dạo phố, nhìn náo nhiệt vô cùng, phòng Hạ Thần nằm ở lầu ba, từ cửa sổ có thể nhìn xuống đường, Hạ Triệu Dao Dao ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người tấp nập bên dưới, đợi lão cha cùng a cha tắm xong thì đi dạo, nhưng sao hai người kia lại tắm lâu như vậy a?
"Phu quân, Dao Dao còn đợi bên ngoài, chúng ta mau tắm cho xong đi" Triệu Tiểu Mộc bị Hạ Thần ôm chặt khổ sở nói
"Để nó đợi một chốc đi" Hạ Thần ở dưới cổ hôn hít, tay cũng không yên sờ soạn vòng eo nhỏ
Từ ngày có Dao Dao, hắn cùng tức phụ khó có cơ hội gần gũi, đôi khi đang sắp lâm trận thì Dao Dao khóc, đến khi nó lớn một chút lại đòi ngủ cùng Triệu Tiểu Mộc, thời gian của y đều bị nó chiếm trọn, một chút riêng tư cũng không có, đôi khi hắn chỉ có thể đem nó dụ dỗ đến Triệu gia hoặc giao cho Hạ Tiểu Ngọc, hai người mới có thời gian.
"Lão cha, a cha, nhanh nhanh, con muốn ra ngoài" Dao Dao ở bên ngoài phòng tắm nhỏ đập cửa rầm rầm, Hạ Thần thở dài một tiếng, tiểu tổ tông này đến là để phá hắn a.
"Tiểu tử nhà ngươi, có muốn ta đánh mông hay không?" Hạ Thần thay y phục xong đi ra bên ngoài, đem nó ôm lên vỗ vỗ nhẹ vào mông nó nói
"Lão cha, bên dưới rất vui a" Dao Dao đưa tay chỉ về phía cửa sổ nói
"Được rồi, được rồi, chúng ta ra ngoài dạo một chút" Triệu Tiểu Mộc cũng đi ra nói
Tửu lâu này nằm trên con đường được coi là một trong ba con đường lớn nhất kinh thành cho nên vô cùng sầm uất, các hàng quán thi nhau buôn bán san sát nhau, người người cũng nối đuôi một dãy, Hạ Thần một tay ôm Dao Dao, một tay nắm chặt Hạ Tiểu Mộc, hắn lạc vẫn có thể tự mình tìm đường về, tức phụ hắn lần đầu tiên đến đây, lạc sợ chẳng biết đường, mà hắn cũng quên rằng, hắn cũng là lần đầu tiên đến.
Tần Thiên ngồi trong phòng đọc sách xong thì lại đem số tiền ít ỏi ra đếm đếm, chỉ còn chín trăm hai mươi văn, nếu không phải gặp được nhà Hạ Thần thì với số tiền này y chỉ có thể ngủ ngoài đường ăn màn thầu sống qua ngày, mà không phải là đang ở tửu lâu vừa lớn vừa tốt, phòng này còn bao ăn tận ba bữa một ngày, vậy là y chẳng cần phải lo lắng chuyện tiền bạc, chỉ cần yên tâm đọc sách là được, đếm tiền xong y lấy đồ Hạ Thần đưa định mặc thử, vừa cầm lên thì một thứ gì đó rơi xuống đất, cúi nhặt lên mở ra xem y giật mình trong đó toàn bạc trắng, này cũng phải mười lượng đi, Hạ Thần để quên bạc trong y phục sao? Phải nhanh chóng trả lại, nhà họ giúp y không ít nếu tham số tiền này chẳng phải phụ lòng người tốt sao?
Còn nữa, y từ nhỏ đã được cha nương dạy cho dù nghèo khó cũng không làm việc trái lương tâm, cho dù thế nào cũng phải sống cuộc đời thanh sạch, nhưng vừa định đi thì lại nhìn thấy một tờ giấy nằm trên đống y phục "Ở kinh thành không có bạc trong người sẽ rất khó khăn, ngươi cầm lấy chút bạc này dùng đi"
Nắm chặt tờ giấy trong tay, không biết thế nào nước mắt lại tự rơi xuống, có phải hay không vì lòng tốt y mới gặp được người tốt như vậy?
Cả nhà Hạ Thần không biết Tần Thiên đang ở trong phòng khóc lóc vì lòng tốt của họ, đang ở bên dưới đường xem người ta diễn kịch, Hạ Thần buồn chán nhìn tức phụ cùng hài tử mở to đôi mắt tròn vo xem kịch. Aiz, hắn muốn về phòng ôm tức phụ a.
"Lão cha, bên kia có nặn tượng đất" Dao Dao đang xem kịch thì nhìn thấy một bà bà ngồi trong một góc nặn tượng đất, nhưng không có ai mua, chỉ là đi qua nhìn một chút rồi rời đi, với những người ở kinh thành này, những thứ đắc tiền họ cũng có không ít, những món đồ thôn quê này sao họ có thể để vào mắt.
"Con muốn sao?" Triệu Tiểu Mộc nghiên đầu hỏi, y lúc trước cũng rất thích nhìn người ta nặn tượng đất, nhưng lúc đó gia đình quá nghèo, cơm ăn không đủ no thì lấy tiền đâu mà mua tượng đất, đợi đến khi có tiền thì người nặn tượng kia cũng không còn ở đó nữa.
Y từng nghĩ một ngày tìm một người nặn tượng, nặn gia đình họ đặt ở trong phòng, nhưng ở huyện thành hỏi thì không có ai nặn tượng nữa.
Hạ Thần không nói gì, kéo tay y đi về hướng bà lão.
"Bà bà, ta muốn nặn hình gia đình chúng ta, được không?" Hạ Thần hỏi
Vừa nghe thấy có người hỏi, lão bà bà vội ngẩng đầu nhìn rồi cười nói "Được, được, các ngươi đợi một lát"
Qua một thoáng, hình ảnh ba người dần dần xuất hiện qua bàn tay khéo léo, tuy không hẳn là giống, nhưng tức phụ nhi tử vui vẻ là được, đợi hoàn thành, Triệu Tiểu Mộc cười đến vui vẻ, cuối cùng y cũng có được tượng gia đình mình a.
"Giúp ta gói kĩ một chút" Triệu Tiểu Mộc cười nói
"Của nhị vị là năm mươi văn tiền" lão bà đem tượng bỏ vào một hộp gỗ đưa cho Triệu Tiểu Mộc
"Bà bà làm rất tốt, không cần trả lại tiền thừa" Triệu Tiểu Mộc đưa một nén bạc, rồi kéo tay Hạ Thần rời đi, chỉ nghe tiếng lão bà bà ở phía sau cảm ơn rối rít, một lượng bạc này phải tìm cả mấy tháng mới có được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...