Trong sân và ngoài sân gần như giống nhau, dùng thanh trúc làm thành phòng ở, bên trên lợp cỏ tranh.
Nghĩ tới phòng cũ Từ gia là dùng gỗ để xây phòng ở, rắn chắc hơn nơi này rất nhiều, mùa mưa không bị thấm nước, mùa đông còn giữ ấm.
Lúc trước lão tam nghe theo chuyện ma quỷ của Khổng Nguyệt Hương, dọn đến nơi này chịu tội, thật là xứng đáng!
Từ lão thái thái ở trong lòng thầm mắng, vẻ mặt hung hăng.
Trong sân, Từ Thịnh, Từ Quý, Từ Phúc dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Từ lão thái thái.
Thầm nghĩ: Ông ngoại bị làm sao vậy? Vì sao lại mời thái mỗ mỗ vào nhà? Rõ ràng thái mỗ mỗ không có ý tốt, muốn cướp hai mẫu ruộng tốt của nhà bọn họ mà.
Ai ngờ Từ lão thái thái mới vừa tiến vào phòng bếp liền thấy trên bàn đều đầy gạo cơm, lập tức dựng lông:
“Lão tam, hiện tại là ngày thường mà sao nhà ngươi lại ăn cơm gạo? Đây là gạo có giá 10 văn tiền một cân đấy!”
Từ lão thái thái trợn lớn hai mắt, vừa rồi bà ta còn đang suy nghĩ một nhà Từ Tam phải ở chỗ này chịu khổ.
Nhưng ai mà ngờ thứ người ta ăn lại là cơm gạo!!
Nói xong, Từ lão thái thái vào bếp xốc nắp nồi lên thì thấy hơn nửa nồi đều là cơm gạo.
Bà ta hít một hơi, đều là gạo thơm phức, chỉ ngửi mùi thôi mà Từ lão thái thái đã phải nuốt nước miếng rồi.
Vốn dĩ bà ta còn nghĩ rằng nhà Từ Tam không có tiền ăn cả cơm gạo lứt, bỏ thêm đá vào nấu chung, nhưng, nhưng mà ngờ …
Từ lão thái thái lập tức ghen ghét muốn chết.
Phải biết rằng, nhà bà ta chỉ có khi ăn tết mới nỡ cho cả gia đình ăn cơm gạo, ngày thường đều phải tiết kiệm cho cháu trai ngoan của bà ta ăn.
Từ Tam cũng không ngờ nhà mình lại mua gạo, nấu gạo cơm, không khỏi nhìn sang Xuân Đào.
Trong nhà này chỉ có nàng thích mua đồ vật.
“Cha, cơm gạo lứt quá cứng, bọn nhỏ còn nhỏ, ăn nhiều cơm gạo lứt sẽ tổn thương dạ dày…”
Xuân Đào còn chưa nói xong thì Từ lão thái thái lập tức cắt ngang: “Làm gì có đứa nhỏ nào lại quý giá như vậy? Con nhà ai không phải cứ vậy lớn lên chứ? Nhưng thật ra là ta tuổi lớn rồi, răng không tốt, cả đời đều không được hưởng phúc, ta mới là người phải ăn cơm gạo mềm xốp này”
Từ Tam giống như nhớ tới điều gì đó, vừa định hỏi Từ lão thái thái đã ăn trưa chưa, nhưng người ta đã tự mình cầm chén lớn múc đầy một chén, ép tới chật ních.
“Nương, nương ngồi ở nơi này ăn đi”
Từ Tam đưa đũa cho Từ lão thái thái.
Từ lão thái thái khinh thường rút đũa từ trong tay ông ấy, giống như bà ta ăn cơm nhà ông là đang làm phúc cho ông vậy.
Chờ vừa ngồi xuống, Từ lão thái thái giống như thay đổi thành người khác.
Giống như làm ảo thuật, bát cơm đầy nhanh chóng bị tiêu diệt.
Từ lão thái thái tóm được đĩa trứng gà, ăn trứng gà xong, sau đó lại ăn rau xanh.
Nhìn thấy hai món ăn đều bị bà ta ăn sạch, ngay khi bà ta chuẩn bị bưng chén canh lên uống thì Xuân Đào đã đoạt lấy trước.
“Cha ta còn chưa ăn đâu, nãi nãi, ngươi ăn hết thì không tốt lắm đâu?”
Đối diện với ánh mắt muốn ăn người của Từ lão thái thái, Xuân Đào không sợ chút nào mà nói.
Từ Tam ở bên cạnh nghe vậy vừa thấy ấm lòng, lại vừa có chút ngượng ngùng nói: “Xuân Đào, để cho bà nội ăn đi, bà ấy hiếm khi tới nhà ta một chuyến”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...