Xuyên Về Cổ Đại Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Xuân Đào cười nhạo: “Cha ta là súc sinh, vậy bà chẳng phải lão súc sinh à? Lão thôn trưởng trả ruộng cho các ngươi sao? Ngày đó là trả lại cho nhà ta! Như thế nào, bà muốn bá chiếm à? Nếu không thì chúng ta đi tìm thôn trưởng lý luận một chút thử xem?”
Nghe vậy, Từ lão thái thái co rụt đồng tử lại, bị Từ Xuân Đào chọc giận không nhẹ.
Nha đầu chết tiệt này lại dám mắng bà ta là lão súc sinh!
Bà ta xắn tay áo muốn đi lên véo mặt Xuân Đào.
Xuân Đào lại không phải bị đui mù, vội vàng lùi ra sau!
“!!!”
Từ lão thái thái giống như là không nghĩ tới Từ Xuân Đào sẽ trốn, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Ngươi, ngươi thế mà lại dám trốn?”
Xuân Đào cho bà ta một ánh mắt xem thường, nghĩ nàng bị ngốc sao?
Nàng không đánh trả là đã đủ khách sáo rồi.
Từ lão thái thái vốn định đến nhà Từ Tam làm ồn ào, chiếm lại ruộng tốt, nhưng không nghĩ rằng chẳng những bị Từ Xuân Đào chọc giận mà nha đầu chết tiệt kia còn muốn đi tìm thôn trưởng.
Lão bất tử thôn trưởng thật vất vả mới nhổ ruộng ra, lỡ như lại thu ruộng lại thì mất nhiều hơn được!
“Cái gì mà nhà ngươi nhà ta, hiện tại, các ngươi vẫn chưa phân ra khỏi phòng cũ Từ gia.
Ngươi cho rằng các ngươi dọn ra thì chính là phân gia à, chỉ cần ta không đồng ý thì vĩnh viễn sẽ không phải!”
Từ lão thái thái giống như bắt chẹt được Từ Tam, trực tiếp chơi trò vô lại.
Chính là không phân gia, có thể làm gì được bà ta?
Cũng không biết vì sao mà hiện tại khi Từ Xuân Đào nói một câu thì bà ta liền không tự giác giải thích một câu, giống như là có chút sợ hãi Từ Xuân Đào.
Rõ ràng trước kia bà ta căn bản không đặt con ma bài bạc này vào mắt.
Giống như từ khi nha đầu Thúy Hoa kia trở về nói Từ Xuân Đào biết đuổi quỷ.
Dần dần, bà ta cũng từ chỗ của người khác nghe được chuyện Từ Xuân Đào đuổi quỷ cho Ngưu Lợi Phong, bị mọi người kể lại vô cùng kỳ diệu, cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng tên bủn xỉn như thôn trưởng kia thế mà lại trả ruộng lại cho Từ Tam, xem ra là sự thật.
Chẳng qua chỉ mới hai mươi tuổi đầu, chẳng lẽ còn có thể thành tinh sao?
Từ lão thái thái hừng hực khí thế, tự cổ vũ cho bản thân.
Nhà Từ Tam ở rất xa, xung quanh không có hàng xóm, cho nên Từ lão thái thái nói chuyện càng thêm không biết xấu hổ!
“Sao bà lại không biết xấu hổ như vậy, bà nói không phân gia thì không phân gia à? Lại không phải chỉ có một con đường phân gia, nếu cha mẹ không đồng ý thì còn có thể tìm thôn trưởng chủ trì công đạo.
Thôn trưởng không được thì còn có thể đi tới trong huyện.
Thôn trưởng trả ruộng cho nhà ta, bà đừng có mơ mộng!”
Nói xong, Xuân Đào chuẩn bị đi tìm thôn trưởng, từ xa lại thấy Từ Tam vội vã chạy về nhà.
Hiện tại là mùa hè nóng nực, Từ Tam chạy tới đầu đầy mồ hôi.
Nhà Từ Tam cách ruộng không xa, Từ Tam ở ngoài ruộng liền nghe được tiếng hai người cãi nhau.
Từ Tam chạy đến trước mặt Từ lão thái thái, nhẹ nhàng kêu một tiếng nương.
“Nương, sao giữa trưa nóng nực như thế này mà ngài lại tới? Tới, vào nhà uống chút nước đi”
Thấy Từ Tam khách sáo, Từ lão thái thái lập tức trở lên kiêu ngạo.
Ừ một tiếng liền đi theo Từ Tam vào nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...