Xuyên Về Cổ Đại Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con


“Nàng nói trước đi”

Dương Đại Hà nói.


Hiện tại Xuân Đào ngoài từ bỏ đánh cuộc thì hình như không còn ưu điểm gì khác, đặc biệt là chuyện nấu cơm.


Cho nên, lúc này trong lòng Dương Đại Hà có chút lo lắng, nếu nàng lại có ý định chưởng muỗng thì phải làm sao bây giờ?

Không chỉ lãng phí nguyên liệu mà còn không thể ăn.


Xuân Đào lại xấu hổ thêm chốc lát, cuối cùng đỏ mặt nói: “Đại Hà, về sau nhà ta có thể đem gạo lứt đổi thành gạo không? Không cần gạo tốt, chỉ cần gạo bình thường là được.

Tiểu Thịnh, Tiểu Quý, Tiểu Phúc còn nhỏ, mỗi ngày ăn gạo lứt vừa khô vừa cứng, không tốt cho dạ dày của bọn nhỏ.

Đặc biệt là Tiểu Phúc, thằng bé mới hai tuổi, công năng tiêu hóa của dạ dày còn chưa thành thục, khó tiêu hóa! Còn có, gạo lứt cũng khó chín, hay là đổi thành gạo có được không?”

Xuân Đào dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với Dương Đại Hà.


Trong khi nói chuyện, đôi mắt đen của Xuân Đào không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Đại Hà.


Xuyên thấu qua con ngươi của nàng, Dương Đại Hà có thể nhìn thấy bóng dáng của mình bên trong đó.



Không biết vì sao, tâm tình của Dương Đại Hà cảm thấy tốt lên.


“Được”

Xuân Đào đợi nửa ngày, cuối cùng Dương Đại Hà cũng đồng ý.


Về sau, cuối cùng cũng không cần phải ăn gạo lứt khô cứng nữa, vị quá tệ, nàng ăn còn cảm thấy dắt răng!

Xuân Đào kích động muốn nhảy lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt yêu chiều của Dương Đại Hà, Xuân Đào cảm giác chính mình quá hạnh phúc.


Có tiền có nam nhân, có con cái, cuộc sống xuyên qua thật sự quá hạnh phúc.


Rất nhanh, hai người liền đi vào tiệm gạo.


Gạo lứt 7 văn một cân, gạo thường 10 văn một cân, kém nhau 3 văn tiền.


2 cân gạo thường có thể mua được 3 cân gạo lứt, chẳng trách trước kia trong nhà luôn ăn gạo lứt.



Tiệm gạo có bán gạo đã được cân sẵn, một túi 80 cân, Xuân Đào trực tiếp muốn 2 túi!

Chủ tiệm gạo cho rằng chính mình nghe lầm.


Bởi vì, cả Xuân Đào và Dương Đại Hà đều mặc áo ngắn vải thô, còn may vá lại, vừa nhìn liền biết là nông dân nghèo khổ thường mua gạo lứt.


Nhưng hiện tại, hắn nhìn thấy gì, hai người này thế mà lại mua gạo thường?

Cho đến khi Xuân Đào thanh toán tiền rời đi thì chưởng quầy vẫn chưa phản ứng kịp!

Rời khỏi tiệm gạo, Xuân Đào lại đi tới chợ bán thức ăn, mua từ chỗ Mục Đại Lãng ba con gà mái.


22 văn tiền một cân, bị Xuân Đào ép giá còn 20 văn một cân, cuối cùng thành công dùng 240 văn để mua bốn con trở về.


Mục Đại Lãng nhận tiền, nhìn Dương Đại Hà trêu chọc: “Bà nương nhà ngươi rất biết sinh sống đấy!”

Dương Đại Hà mỉm cười, nhận lấy gà từ trong tay Xuân Đào.


Nói thật, hắn cũng không ngờ Xuân Đào lại biết chém giá.


Giữa trưa trở về, bốn con gà mái mới mua đã đẻ trứng, có thêm đồ ăn cho giữa trưa!

Tiểu Từ Phúc nhìn Dương Đại Hà mở bao gạo ra, nhìn những viên gạo màu vàng nhạt liền có chút tò mò:

“Cha, tại sao hôm nay gạo lứt lại có màu này?”

Trước kia gạo lứt mà cậu nhìn thấy đều là màu vàng, hôm nay giống như chỉ có một chút màu vàng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui