“...a..a...”
Cố Hi đưa tay về phía khuôn mặt của người đàn ông, thấy bàn tay trước mắt nhỏ bé như tay trẻ sơ sinh thì giật mình, cậu muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát âm ra tiếng.
Người đang bế Cố Hi 'nhỏ' thấy cậu vươn tay, cũng thuận theo mà cúi xuống để cậu chạm vào mặt mình, người ấy mỉm cười rất ôn nhu khiến Cố Hi không khỏi sững sờ, mặc dù so với ấn tượng trước đó trông trẻ hơn khá nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt này không ai khác chính là Hoài khanh quân.
“Hi nhi, hài tử của ta, cảm ơn con vì đã đến thế giới này”, Hoài Kỳ Dương thơm nhẹ lên mi mắt Cố Hi, dùng giọng nói dịu dàng tràn ngập vui sướng chào đón cậu.
Hoài Kỳ Dương vừa nói xong, tiếng cửa mở vang lên, người có giọng nói quen thuộc từ từ lại gần chỗ Cố Hi.
“Dương nhi, ngươi vất vả rồi, mau ăn chút cháo rồi nằm nghỉ đi, để ta trông Hi nhi cho”
“Phu quân, ta không mệt”
“Ngươi vừa mới sinh được một ngày, cần nghỉ ngơi thật tốt, nếu không, hai vị nhạc phụ sẽ trách ta không chăm sóc ngươi cẩn thận”, vừa nói, Cố Hà Uy thổi từng thìa cháo đưa đến bên miệng Hoài Kỳ Dương.
Một người bón cháo, một người ăn, cả hai đều không hề nói chuyện, nhưng ánh mắt bọn họ trao nhau lại chứa chan mật ý, sự tin tưởng và hạnh phúc.
Cố Hi ‘nhỏ’ được Cố Hà Uy bế trên tay (à ơi) ru ngủ, đôi mặt cậu lim dim khép lại.
Đợi Cố Hi tỉnh dậy đã bị Hoài Kỳ Dương ôm chặt, tiếng khóc thút thít văng vẳng bên tai khiến Cố Hi không thể tự mình điều khiển thân thể nhỏ bé, thuận theo bản năng mà òa khóc.
Hoài Kỳ Dương thấy nhi tử cũng khóc, nhất thời rối loạn quên luôn bản thân đã là cha của bốn đứa trẻ, vừa ôm con vào lòng dỗ dành vừa khóc lớn.
Cố Hà Uy nhìn một lớn một nhỏ thi nhau khóc, vừa thấy thương lại thấy buồn cười.
Ông ôm trọn hai cha con bằng vòng tay ấm áp của bản thân, thơm lên trán Cố Hi ‘nhỏ’ một cái, sau đó lại hôn Hoài Kỳ Dương một cái.
“Đừng khóc, ta sẽ rất đau lòng”
“Nhưng mà, Hi nhi...”, Hoài Kỳ Dương nghĩ đến chuyện vừa rồi không khỏi lo lắng, nước mắt lại chảy ra.
“Sư thầy kia chỉ nói đùa thôi đúng không? Hi nhi của chúng ta còn nhỏ như vậy, sao có thể nói thằng bé đoản mệnh được chứ?!”
“Dương nhi, bây giờ chúng ta cần phải thật bình tĩnh, trước hết cứ điều dưỡng sức khỏe của Hi nhi cho thật tốt, chuyện kia để sau này hẵng tính”
Cố Hà Uy vuốt lưng an ủi thê khanh nhà mình, trong lòng không khỏi thở dài.
Nếu Linh Sơn tự không đóng cửa thì tốt biết mấy, ít ra ông còn có thể xin cao nhân giúp đỡ.
Cố Hi ‘nhỏ’ khóc mệt, ngủ thiếp đi trong vòng tay cha và phụ thân.
Đợi cậu thức dậy lần nữa, trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt của ba đứa trẻ, đứa lớn nhất trong đám ôn nhu nhìn cậu mỉm cười, đứa bé nhỏ nhất lại mang vẻ mặt bình tĩnh không hợp tuổi, quan sát cậu từ đầu xuống chân, và đứa trẻ ở giữa trông giống hệt đứa nhỏ kia lại tràn đầy tò mò nhìn gương mặt của Cố Hi, nói:
“Huynh trưởng, tiểu đệ đệ thật xinh đẹp”
“Đúng vậy, đệ ấy nhìn rất giống cha”, Cố Tư Nhuệ gật đầu đầy hài lòng, cuối cùng thì bé cũng có một tiểu đệ đệ đáng yêu như tinh linh cho riêng mình rồi.
Cố Hoài Du chỉ vào nốt chu sa trên trán Cố Hi và nói: “Huynh trưởng, đệ ấy cũng là ca nhi giống cha đúng không? Vị trí nốt chu sa này trông rất giống của cha”
“Ừ, đệ ấy là ca nhi, vậy nên chúng ta cần phải yêu thương đệ ấy thật nhiều, cũng phải trở nên thật tài giỏi”
“Huynh trưởng, tại sao chúng ta phải làm vậy?”
“Vì chúng ta là anh trai của em ấy, Hi nhi lại là ca nhi, chúng ta càng không thể để em ấy chịu ủy khuất”
Cố Hoài Du nghe huynh trưởng nói xong, gật gà gật gù tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.
Cố Hi nhìn hai huynh đệ mồm năm miệng mười, tránh không khỏi có chút buồn cười.
Dù sao thì bộ dáng học đòi làm người lớn của trẻ nhỏ trông cũng rất đáng yêu.
Cố Ngạn Thanh từ đầu đến cuối đều không hề nói chuyện, bé vẫn chung thủy nhìn Cố Hi, sau đó đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ của Cố Hi khiến cậu sững người.
Cậu quên mất mình còn đang ở trong hình hài một đứa trẻ mới lọt lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...