Có lẽ ông lão cũng cảm thấy chủ đề này hơi nặng nề, bèn chuyển sang hỏi Diệp Thư: "Thư à, cháu có muốn nuôi một con ngỗng không?"
"Nuôi ngỗng ạ?" Diệp Thư ngạc nhiên.
"Ừ, phải nói là nên nuôi chó, nhưng chẳng phải là không có lương thực sao, người ăn còn chẳng đủ no, thì lấy đâu ra mà nuôi chó, vậy nên, cháu nuôi hai con ngỗng đi, ngỗng cũng biết trông nhà, đỡ phải ban đêm cháu ở nhà một mình, có động tĩnh gì thì hàng xóm cũng có thể nghe thấy.
"
Tuy ông lão không nói rõ nhưng Diệp Thư cũng hiểu ý của ông, tuy bây giờ người ta chất phác, cả làng có bốn năm chục hộ gia đình đều quen biết nhau, nhưng cũng không thể đảm bảo là không có người nảy sinh ý đồ xấu, chưa nói gì khác, Diệp Thư biết trong làng có mấy tên du côn.
Diệp Thư rất cảm kích lời nhắc nhở của ông lão, gừng càng già càng cay, xem ra sau này phải trò chuyện với ông nhiều hơn, kinh nghiệm sống cả đời của người già có rất nhiều điều Diệp Thư cần học hỏi.
Diệp Thư cảm kích nói: "Cháu biết rồi ạ, để xem nhà ai có, cháu sẽ đổi lấy hai con.
"
"Không cần đổi đâu, nhà ông đang ấp, đến lúc đó ông sẽ mang sang cho cháu hai con.
"
"Vậy thì tốt quá ạ, cháu sẽ đợi, nhưng cháu không thể lấy không được, đến lúc đó cháu sẽ lấy trứng gà đổi.
" Diệp Thư cười nói.
"Đổi gì mà đổi, hai con ngỗng ông vẫn cho được.
" Ông lão cau mày nói.
Diệp Thư không nói gì nữa, dù sao đến lúc đó cô cũng sẽ không để ông lão chịu thiệt.
Diệp Thư thấy thời gian sắp muộn rồi, bèn đứng dậy chào ông lão, lùa dê lên núi, nhặt xong một bó củi, cô lại tiếp tục đọc sách.
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong việc Diệp Thư chăn dê, kiếm củi, đọc sách vào buổi sáng, chăn dê, nhặt củi, đọc sách vào buổi chiều, thoắt cái đã một tháng trôi qua, trong khoảng thời gian đó gà con nhà bác gái hàng xóm và ngỗng nhà ông lão cũng đã nở.
Diệp Thư lấy 10 quả trứng gà đổi lấy 5 con gà con từ nhà bác gái, ông lão cũng mang cho Diệp Thư hai con ngỗng con, Diệp Thư cho trứng gà ông lão nhất quyết không lấy, không còn cách nào khác, Diệp Thư đành phải gói cho ông lão một túi khoai lang khô nhỏ mang đến chuồng gia súc, để ông lão đói bụng còn có cái mà nhai.
Không phải là cô keo kiệt không cho ông nội thứ tốt, mà là không dám cho, cô không thể giải thích nguồn gốc của những thứ này, kể ra thì bây giờ khoai lang khô cũng là thứ tốt, ông lão cũng không thiệt.
Diệp Thư định ngày mai đến chợ đen ở huyện xem sao, cô đã nghĩ sẵn lý do, nói là đến trường hỏi bài thầy giáo, hơn nữa, cô cũng thật sự muốn đến trường hỏi thầy xem khi nào thi, hôm trước lúc về quên hỏi thầy.
Cô đóng cửa lại, xoay người trở về phòng, vào siêu thị, sắp xếp đồ đạc ngày mai đi chợ đen.
Diệp Thư đổ gạo vào trong túi bột mì, không đổ nhiều, trong siêu thị có cân, chỉ đổ đến 20 cân, cô không định lấy bột ngô, bột cao lương gì đó, những thứ này bán không được giá.
Cô lại đến khu vực thực phẩm tươi sống lấy hai miếng thịt heo, mỗi miếng một cân cũng đã được cắt và cân sẵn.
Cho thịt heo và gạo vào cùng nhau, cô không định lấy thêm gì nữa, trước tiên cứ lấy ít thử xem sao.
Cô ra khỏi siêu thị thì lại đến trụ sở của đội sản xuất tìm đội trưởng xin giấy giới thiệu, bây giờ ra khỏi cửa đều cần giấy giới thiệu, không có giấy giới thiệu thì đến nhà trọ cũng không ở được.
Đến trụ sở của đội sản xuất, đúng lúc cán bộ đội đang họp, Diệp Thư đợi một lúc, tan họp mới vào tìm đội trưởng, nói rõ mục đích đến với đội trưởng, đội trưởng hỏi cô đi mấy ngày.
Diệp Thư nói: "Sáng mai chăn dê một lát, buổi trưa xuất phát, tối ở lại huyện một đêm, sáng mai về.
"
Và nói với đội trưởng là không cần lo lắng cho dê, cô đã sắp xếp ổn thỏa, sáng mai cô chăn dê xong sẽ đi, buổi chiều đã nhờ ông Hai giúp cô cho dê ăn ít cỏ khô dự trữ, sáng ngày kia cũng đã nhờ ông Hai cho ăn hộ, chiều ngày kia cô về sẽ đi chăn dê.
Thấy Diệp Thư chuẩn bị chu đáo, đều đã sắp xếp ổn thỏa, đội trưởng vui vẻ viết giấy giới thiệu cho cô, dặn dò cô cẩn thận, rồi để cô về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...