Xuyên Về 1983


Ở nhà, ngày hôm qua Từ Thận biết chuyện của Tạ Nguyên, đang nghĩ thuê một viện lớn, sau này nếu còn có người đến thì dọn vào ở.
Tìm người trung gian, trả phí trung gian cũng không hiệu quả, cuối cùng Từ Thận hỏi thăm dì hàng xóm, hỏi xong mới biết cuối ngõ có một khu nhà rộng cho thuê, thông qua dì hàng xóm nhiệt tình hỗ trợ, khu nhà lớn này đã nhanh chóng được thuê lại.
"Anh Thận lợi hại quá nha, làm nhanh như vậy luôn?" Thư Nhiên trở về nghe nói thuê xong rồi, nịnh nọt một hơi, cậu muốn tin khen đàn ông sẽ làm tốt đến cùng.
"Dì hàng xóm giúp đỡ." Từ Thận nói.
"Ngày mai em với Tạ Nguyên tới quét dọn." Thư Nhiên tìm hắn lấy chìa khóa.
"Anh cũng đi." Từ Thận giao chìa khoá ra, nhân tiện sờ tay Thư Nhiên.
"Anh không đi giám sát công việc nữa à?" Thư Nhiên cũng không có kín đáo, vừa nhớ vừa sờ: "Khối lượng công việc hẳn là không lớn, hai chúng ta là đủ rồi.


"Ôi, công việc mấy ngày nay đã dặn dò xong rồi, anh tới đó cũng chỉ ngồi xem thôi.

" Từ Thận ôm cậu: " Sao? Không muốn anh đi cùng à?"
"Nghĩ xem, " Bàn tay Thư Nhiên chiếm tiện nghi khắp nơi: "Ước gì ngày nào cũng có thể gắn chặt với anh.”
"Gắn..." Từ Thận hạ thấp giọng cười tủm tỉm nói: "Nhà văn các em dùng từ thật chính xác." Thì thầm: "Rất chính xác.


"Anh Thận anh thật trong sáng."
Thư Nhiên hôn hắn một cái.
“Sao em lại nói vậy?” Từ Thận nhìn vợ.
Thư Nhiên tiến đến bên tai hắn cười: "Nếu như là lão biến thái thì sẽ hỏi gắn kết ở chỗ nào?"
Cái này, có cảm giác hình ảnh.
"..." Từ Thận bị trêu chọc đến ngượng ngùng, ngoại trừ nụ cười đau cả mặt, hắn tìm không được một câu nói có thể sánh ngang với nhà văn Thư: "Em cứ mỗi nói mỗi ngày đi...."
Buổi sáng Tạ Nguyên muốn tới, Thư Nhiên bảo Từ Thận tới đầu hẻm chờ, nhân tiện giúp người ta xách đồ.

Từ Thận ở đầu ngõ chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cục nhìn thấy nghệ sĩ phù hợp với miêu tả của Thư Nhiên.
Tóc dài, quần áo đỏ thẫm, quần jean bó sát, nghe miêu tả Từ Thận tưởng tượng hình ảnh trước kia của Trần Khải, thấy mới phát hiện còn mạnh hơn cả Trần Khải.
"Cậu là Tạ Nguyên đúng không?" Từ Thận đạp xe tới rồi dừng lại chào hỏi: "Tôi là Từ Thận, bạn của Thư Nhiên, đến đón cậu."
Tạ Nguyên đã nhìn thấy Từ Thận ở ven đường từ lâu, đẹp trai cao ráo, chân rất dài, thoạt nhìn chỉ cảm thấy rất đẹp trai, nhìn kỹ cảm thấy thật đẹp trai, cool ngầu: "Anh Thận đúng không? Tôi nghe Thư Nhiên nói anh rồi, xin chào.


"Xin chào, " Từ Thận gật đầu với anh, chỉ vào ghế sau xe đạp: "Đặt hành lý của cậu lên rồi đẩy từ phía sau đi."
"Đi vào xa không?" Tạ Nguyên nói: "Hay là anh đạp xe chở tôi vào? ”
"Không xa đây, đi bộ đi, " Từ Thận cười nói một câu: "Xin lỗi, ghế sau xe đạp của tôi không chở người.


"Yo?" Tạ Nguyên cười cười tỏ vẻ hiểu rõ, nhìn không ra nha, Từ Thận còn có loại cố chấp này, rất tốt.
"Cậu hẳn là lớn tuổi hơn chúng tôi chứ?" Từ Thận nói: "Tôi hai mươi ba, tôi...!Thư Nhiên mười chín.



"Không." Tạ Nguyên cắn răng nói, "Tôi mới 22 tuổi, trông già lắm à?"
“Ồ, đó có thể là do cậu ăn mặc trưởng thành.” Từ Thận nghe bọn họ nói nhiều cũng biết, màu sắc bão hòa cao trông có vẻ trưởng thành.
"Anh cũng am hiểu về thiết kế hả?" Tạ Nguyên nhìn thân hình này của hắn: "Ăn mặc rất tốt.

"Phong cách khá độc đáo, anh chưa từng thấy qua kiểu này.
"Thư Nhiên thiết kế, tôi mặc " Từ Thận cũng nhìn bản thân: "Tôi không hiểu thiết kế, em ấy bảo tôi mặc cái gì thì tôi mặc đó.

"Chỉ vào tóc: "Ngay cả cắt tóc cũng là do em ấy làm chủ."
"Không phải chứ?" Tạ Nguyên chần chờ hỏi: "Vậy cậu ấy sẽ không can thiệp vào cách ăn mặc của tôi chứ?"
Từ Thận nhìn hắn một cái, nghĩ thầm, cậu mơ đẹp lắm.
"Không, cậu có thể tùy ý."
"Vậy là tốt rồi." Tạ Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Suốt đường về bọn họ trò chuyện rôm rả, Thư Nhiên ở cửa nói: "Ồ, xem ra hai người trò chuyện cũng khá hợp nhỉ."
"Thư Nhiên," Tạ Nguyên canh cánh trong lòng chuyện Thư Nhiên thay đổi tạo hình, nói: "Sao em có thể can thiệp vào tự do ăn mặc của anh Thận chứ? ”
Anh rất nhạy cảm hơn với chuyện này, anh nghĩ mọi người nên có quyền tự do ăn mặc, vì vậy anh hỏi.
"Em..." Thư Nhiên nhìn Từ Thận: "Không can thiệp vào tự do mặc quần áo của anh ấy, chỉ là tiếp quản mà thôi, anh hỏi anh ấy có vui không.


Từ Thận rất phối hợp gật đầu: "Vui, vui lắm.

"Ăn mặc ăn mặc mà thôi, cái này có cái gì, hắn cười thầm nghĩ, cho dù muốn xăm hình trên người hắn cũng được.
Tạ Nguyên nhất thời không biết mình còn có thể nói cái gì nữa.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người với người, đánh chết anh cũng không có khả năng quyết định thay người khác.
Trong lòng Thư Nhiên cười thầm, đàn ông có vợ còn muốn ăn mặc phóng khoáng?
Nằm mơ, vợ cho mặc gì thì mặc cái đó, vợ đắp cái gì thì đắp cái đó, có là tốt lắm rồi.
Bỏ hành lý của Tạ Nguyên xuống, uống một ngụm trà, bọn họ cùng nhau đến khu nhà lớn quét dọn vệ sinh, sân khá rộng, nghe nói mình ở một mình, Tạ Nguyên mặt lộ ra khó xử: "Nhà lớn thế này chỉ có một mình tôi ở thì hơi sợ đấy."
Từ Thận: "Có thể bắt hai con chó trông nhà."
Đề nghị này nói trúng lòng Tạ Nguyên, anh rất thích chó, trước kia không có điều kiện nuôi: "Được, tốt nhất là chó Mojee."
Từ Thận không có ý kiến, Thư Nhiên nói: "Nghĩ hay lắm, chó Mojee không cần tiền à? Bắt chó nông thôn đi ”
"Chó nông thôn gì?" Từ Thận và Tạ Nguyên cùng hỏi.
"Chó…quê." Thư Nhiên nói.
Từ Thận nở nụ cười: "Được, vậy thì bắt chó nông thôn.

"Nhà văn là nhà văn, dùng từ ngữ rất văn nhã.
Tạm thời Không có quyền nói chuyện, Tạ Nguyên suy nghĩ, quay đầu chờ mình có tiền thì đi bắt một con Mojee.
Cũng không phải Thư Nhiên tiếc tiền, chó Mojee là chó lớn, phải chăm, nghệ sĩ có thời gian dắt chó đi dạo mới là lạ.


Chó nông thôn thì khác, có thể thả tự do ngoài đi dạo.
Nhà cũ cho thuê lại đồ nội thất không tốt, khá tồi tàn chưa ở được, Từ Thận tiêu tiền như nước nói: "Kéo đồ nội thất cũ ra ngoài,để vào một ít đồ nội thất mới.


Tạ Nguyên theo bản năng nhìn Thư Nhiên, ông chủ Thư có đồng ý không?
"Được" Thư Nhiên không keo kiệt, sau này Tạ Nguyên sẽ biết, bọn họ có tiền sẽ tiêu xài rất hoang phí.
Quét dọn vệ sinh xong thì về nhà nấu cơm ăn, Tạ Nguyên nhìn bóng lưng Từ Thận vào phòng bếp nói: "Là Anh Thận nấu cơm sao? ”
"Ừm, lợi hại phải không?" Thư Nhiên nhỏ giọng nói: "Lên được phòng khách, vào được phòng bếp, anh Thận là người đàn ông siêu đỉnh, ai gả cho ảnh thì mộ tổ tiên phải bốc khói xanh."
(Ý chỉ điềm lành.)
Tạ Nguyên rất nghiêm túc nói: "Đỉnh, cả hai đều rất đỉnh, khiến anh đây phải tự ti xấu hổ."
Cũng là khoảng hai mươi, có người đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời, mà anh mấy ngày trước còn phát sầu vì sinh hoạt phí, còn đang vì tương lai mà cãi nhau với gia đình, cuộc sống trôi qua rối tinh rối mù.
Lý tưởng và cuộc sống luôn luôn cách nhau rất xa.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tạ Nguyên khó có thể tin tưởng, có người thật sự có thể tùy tâm sở dục, sống cuộc sống lý tưởng mà bản thân mong muốn.
Thư Nhiên vỗ vỗ bả vai anh: "Đợi một thời gian anh cũng sẽ trở nên tốt hơn."
"Anh sẽ cố gắng hết sức." Tạ Nguyên cười cười, bỗng nhiên rất muốn cảm ơn bản thiết kế mà mình tiện tay gửi đi.
Lúc ăn cơm, Thư Nhiên cầm bát tiếp tục thổi phồng: " Anh Nguyên, nay anh có lộc ăn đấy, chưa có ai được ăn cơm anh Thận nấu cả, trước kia chỉ có mình em độc hưởng.


Từ Thận cau mày, lập tức quan sát phản ứng của Tạ Nguyên, bây giờ hắn còn chưa đủ tín nhiệm Tạ Nguyên, không muốn bại lộ quan hệ giữa mình và Thư Nhiên.
Phản ứng của Tạ Nguyên là vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn Anh Thận, Anh Thận vất vả rồi.

"Thật lâu rồi anh chưa từng ăn cơm gia đình, tay nghề của mình cũng không được tốt lắm, ăn xong thì tự giác đi rửa bát đũa.
Từ Thận nhân cơ hội lôi kéo Thư Nhiên vào trong phòng, ôm cậu vào trong lòng dỗ dành nói: "Nói với em bao nhiêu lần rồi, không thể nói những lời mập mờ như vậy ở bên ngoài, sao em lại không nhớ? ”
Thư Nhiên vừa rồi đã nói rất nhiều với Tạ Nguyên: "Câu nào mập mờ? ”
Từ Thận hôn cậu: "Em nói đồ ăn anh nấu chỉ có em độc hưởng.”
"Câu này mập mờ hả?" Thư Nhiên cảm thấy cũng có vấn đề gì.
"Với tiêu chuẩn của riêng em...!Không hôn tận lên mặt anh thì không tính là mập mờ.

" Từ Thận bất đắc dĩ: "Nhưng đối với người khác mà nói chính là mập mờ.


Thư Nhiên tự kiểm điểm lại mình: "Được rồi, em biết rồi.


Thật ra cũng không sao, cậu cũng biết bí mật của Tạ Nguyên, mỗi người đều không nhìn thấy ánh sáng, nếu nhìn thấy ánh sáng sẽ bị lôi vào ngục giam, bọn họ nên giữ bí mật cho nhau.
"Ừm, nhịn chút nhé." Từ Thận ôm cậu thở dài: "Anh biết tâm trạng hiện giờ của em, anh cũng giống như vậy.


" Chỉ có hơn không kém.
Buổi tối, Tạ Nguyên ở trong phòng dành cho khách nhà bọn họ, Thư Nhiên lừa người không chớp mắt: "Đây là chỗ ở của em, vì để có chỗ cho anh ngủ nên tối nay em đành chen chúc với anh Thận vậy."
"Thật ngại quá, vậy em ngủ cùng anh ấy rồi nhường phòng cho anh à? "Tạ Nguyên cua gắt khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, anh đáng thương nói: "Anh rất sợ ở một mình.


Thư Nhiên từ chối đầy vô tình: "Không được, ngày mai đi bắt chó cho anh, anh ở chung với chó."
"Được rồi." Tạ Nguyên nói: "Vậy thì phải bắt thêm mấy con."
Vì dỗ dành hắn, Thư Nhiên gật đầu: "Bắt một ổ cho anh cũng được.


Ngày hôm sau, Thư Nhiên sang nhà bên cạnh mượn một chiếc xe đạp cho Tạ Nguyên đi, hai người định ra chợ xem đồ đạc và bắt chó.
Tạ Nguyên nhớ tới vấn đề của Từ Thận là không chở ai trên ghế sau xe đạp của mình, vì thế vỗ vỗ ghế sau chào mời Thư Nhiên: "Nào, anh Nguyên chở em đi.


"Không cần," Thư Nhiên ngồi ở ghế sau xe đạp của Từ Thận, nói: "Anh Thận chở em đi.


Tạ Nguyên trừng mắt, nhìn Từ Thận: "Không phải anh nói không chở người à?"
Từ Thận cũng liếc anh một cái: "Không cho người thì phải chở chó, cậu sẽ chọn như thế nào? ”
Tạ Nguyên nhìn bọn họ đã lên xe, cắn răng nghĩ thầm, tôi còn có lựa chọn sao?
Cửa hàng đồ nội thất, Thư Nhiên bảo Tạ Nguyên tự chọn đồ nội thất trong nhà của mình: "Anh cứ chọn tùy ý, không cần lo chuyện tiền nong, thích là được."
Tuy rằng cậu nói như vậy, Tạ Nguyên vẫn không dám tùy ý chọn.
Từ Thận không nói gì, gọi luôn một đống mà hắn thích để ông chủ tính tổng giá, Tạ Nguyên vừa nhìn giá thì hít một hơi, hai người này giàu cỡ nào?
Thư Nhiên thở dài: "Thật đó, anh muốn chọn cái nào cũng được, anh Thận có tiền.

Đã nói thế rồi, Tạ Nguyên cũng tự lựa chọn, so đấu với ánh mắt của Từ Thận.
"Cuối cùng anh cũng biết, vì sao em lại quyên góp tiền nhuận bút rồi, căn bản em không quan tâm." Tạ Nguyên thổn thức nói, ra ngoài mua đồ với bọn họ, quan điểm về tiền bạc của anh bị đả kích không nhẹ.
Thư Nhiên cười cười: "Anh cũng phải làm quen đi, sau này tiêu tiền mềm tay."
Nếu như trước ngày hôm nay có người nói với Tạ Nguyên như vậy, anh sẽ không coi là thật, nhưng bây giờ anh tràn đầy khát vọng.
Sau khi mua đồ đạc cho nhà thuê xong, ba người lại tới chợ xem có bán chó hay không.
Việc bán chó vẫn diễn ra rất phổ biến, người ta xách hàng lên bán, toàn là chó con mới cai sữa.
Tạ Nguyên nhìn trúng một tổ ba chú chó đốm, nếu là ở cùng anh vậy thì do anh định đoạt đi.
Thư Nhiên còn mua cho anh một đống công cụ cần thiết kế, trước kia muốn nhưng không mua nổi.

Đưa cho anh cầm.
"Anh vẫn thích vẽ tranh chứ?" Thư Nhiên nói: "Anh lấy chút màu đi, không sao đâu."
Tạ Nguyên suy nghĩ một hồi, không từ chối nữa, lần này ra ngoài thu hoạch bội thu, sau khi trở về anh bắt đầu đóng cửa lại sáng tác.
Anh lặng lẽ biến mất khỏi Học viện Mỹ thuật, chắc ai cũng nghĩ anh đi nơi khác tiếp tục sa đoạ.
Trước khi ra ngoài cãi nhau với cha mẹ, không thành công sẽ không trở lại.
Trong con hẻm này, người trẻ tuổi mang ý chí chiến đấu và ước mơ không chỉ có một mình Tạ Nguyên, trong sân xéo đối diện với hắn, có một nhóm người đang chơi rock and roll, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đàn và tiếng ca hát, trước cửa cũng luôn có một đám nam nữ trẻ tuổi thời thượng, tới tới lui lui.
Cũng có những người đang quay phim, trong ngõ vào sáng sớm, có thể thấy họ phì phèo điếu thuốc, ngẩn ngơ nhìn chân tường.
Có thể là đang nghĩ đến kịch bản, cũng có thể đang suy nghĩ về kinh phí.
Đám người mộng tưởng này ăn mặc luộm thuộm, không có sáng sủa bằng Thư Nhiên và Từ Thận dần dà, hai người bọn họ thường xuyên ra vào cũng trở thành tồn tại đặc thù trong ngõ nhỏ, mỗi lần xuất hiện đều thu hút một lượng lớn chú ý.
Nghe nói là doanh nhân có tiền, lập tức nhận được rất nhiều tặc lưỡi.

Cũng đúng, đầu năm nay ấn tượng trong lòng nhiều người về doanh nhân vẫn là đầu cơ trục lợi, không vào dòng chảy.
Từ Thận chở Thư Nhiên ra cửa, phi xe đi ngang qua thấy những ánh mắt này bèn nói: "Hàng xóm ở đây đúng là buôn dưa lê chả chuyên nghiệp gì cả, sao không buôn chuyện em là tiểu thuyết gia có sách bán chạy nhất ấy."
Tuy rằng ở Bắc Kinh ngày nào cũng bận rộn, nhưng Từ Thận vẫn tiếp tục chú ý tới doanh số tiêu thụ sách mới của Thư Nhiên, đã vọt tới thứ hạng rất cao từ lâu.
"Anh khó ở vậy, " Thư Nhiên nhéo nhéo eo hắn: "Không thì anh tự tổng kết rồi đi đồn đi."
"Được chứ, " Từ Thận quay đầu cười nói: "Chờ, anh có thời gian rảnh sẽ đi đính chính giúp em."
"Anh bận thế rồi, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng chỉ biết mỗi ngày ra ngoài khoe khoang." Thư Nhiên thỉnh thoảng đến cửa hàng nghiệm thu mới thấy, ánh mắt thợ trang trí nhìn cậu không đúng lắm, hỏi mới biết được, những người đồng hương này hâm mộ cậu, cảm thấy cậu là niềm tự hào của quê hương.
"Em không khoe anh à?" Từ Thận cảm thấy sớm muộn gì Tạ Nguyên cũng sẽ nhìn thấu quan hệ của hai người bọn họ.
"Kìm lòng không được, kìm lòng không được." Thư Nhiên cam đoan: "Sau này em sẽ ít nhắc đến anh trước mặt người khác."
"Ừm." Từ Thận khẽ thở dài: "Thật sự không kìm được, em có thể nói với Tiểu Hoa.

"Tiểu Hoa là một trong những chú chó nhỏ ở khu nhà thuê, chú chó nhỏ kia rất thích Thư Nhiên, mỗi lần tới đều được chào đón nhiệt tình.
"Không được, chó ghét mùi chua của tình yêu." Thư Nhiên cúi đầu cười: "Không được ngược đãi chó nữa."
Từ Thận cũng cười nửa ngày: "Chó nào hiểu được cái này, nó còn nhỏ."
Tiến độ cải tạo cửa hàng rất khả quan, có lẽ có thể được hoàn thành trước thời hạn, khoảng giữa tháng 8.
Thư Nhiên thấy thấy thành quả vội vọt về nhà thuê giục Tạ Nguyên, bảo anh làm nhanh một chút.
"Gâu Gâu." Tiểu Hoa nhảy ra nghênh đón, ngoại trừ nó còn có Đại hoa Nhị hoa, đều mập mạp, trắng nón như sữa.
Thư Nhiên ôm lấy Tiểu Hoa đi vào nhà Tạ Nguyên: "Anh Nguyên, tình trạng của anh thế nào? Có cần em chỉ điểm không?"
Tạ Nguyên dựa về phía sau, duỗi eo trên ghế: "Không cần, ở chỗ em ăn ngon, anh thừa cảm hứng luôn rồi."
"Để em xem" Thư Nhiên buông tiểu Hoa ngồi xuống, vừa nhìn vừa nói: "Lúc anh chưa đến, em còn nghĩ đến chuyện tự mình khai đao."
"Ồ?" Tạ Nguyên nhìn cậu.
"Nhưng em không giỏi thiết kế thời trang nữ, không có nhiều cảm hứng." Thư Nhiên lật tờ giấy: "Em hứng thú với quần áo nam hơn.”
Tạ Nguyên biết, quần áo bọn họ mặc đều là sản phẩm của Thư Nhiên: " Thật ra rất được, nhưng rất kén chọn, chỉ những người có thân hình tốt mới mặc đẹp, không phù hợp với đại chúng."
Thư Nhiên gật đầu, vốn là làm theo người ta: "Anh đúng là thiên tài nha."
"Cho em xem váy anh làm." Tạ Nguyên nhướng lông mày, cười mở tủ quần áo của mình ra: "Anh thử cho em xem nhé? Có sao không?"
"Tất nhiên không có sao," Thư Nhiên nhắc lại: "Em có thể chấp nhận chuyện đàn ông mặc đồ phụ nữ, mặc dù em không mặc nó lên bản thân mình."
Được khuyến khích, lần đầu tiên Tạ Nguyên mặc đồ nữ trước mặt người khác, tóc dài cũng xõa xuống.
"Anh đã tưởng tượng mình đi trên sàn catwalk rồi được công nhận." Anh ngượng ngùng cười cười, bắt chước bước chân của người mẫu đi hai bước, làn váy bay múa trên đôi chân thon dài.
Rất đẹp, nhưng Thư Nhiên hơi buồn, bây giờ không có khả năng, chờ sau này hoàn cảnh cho phép, Tạ Nguyên đã ở tuổi sáu mươi rồi.
Thư Nhiên nói: "Anh có thể tìm một người bạn đời yêu quý anh."
Tạ Nguyên lắc đầu: "Có người phụ nữ nào sẽ vui vẻ khi người đàn ông của mình mặc đồ nữ chứ."
Có, Thư Nhiên nghĩ thầm, nhưng không phải ở thời đại này, bốn mươi năm sau có không ít chị gái bá đạo thích phong cách của Tạ Nguyên.
Nhưng Tạ Nguyên có may mắn xuyên qua 40 năm sau gặp được một người cho anh hạnh phúc không?
Cơ hội quá mong manh.
Bản thân Tạ Nguyên cũng từng xem thường chính mình, vất vả lắm mới có người ngắm anh mặc đồ nữ, anh hưng trí bừng bừng đi đổi bộ thứ hai, chỉ có Thư Nhiên còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện anh không gặp được người tốt.
Từ khu nhà thuê trở về nhà mình, Thư Nhiên vẫn còn có chút buồn bã vô cớ, tâm sự trùng trùng điệp điệp, không phải vì mình, mà là cho vô số người.
"Sao lại làm ra cái vẻ mặt này?" Từ Thận thấy Thư Nhiên trở về, vẻ mặt hoảng hốt, trên mặt có loại cảm giác yếu ớt hiếm thấy, hắn thắt lòng, quan tâm kéo tay Thư Nhiên hỏi: "Ai khiến em phải chịu oan ức thế?"
"Không có." Thư Nhiên lắc đầu, không phải là do người mà là do thời đại này.
Cậu chỉ cảm thấy, bất kể là đồng tính luyến ái cũng tốt, hay là mặc đồ nữ cũng được, số ít bị thời đại vứt bỏ, muốn đạt được hạnh phúc quá khó khăn.
Từ Thận không có việc gì làm đều nhớ tới người bên gối, có thể cảm nhận được khá rõ ràng tâm tình của Thư Nhiên, có lẽ lại đa sầu đa cảm, hắn ôm đối phương, ôm đầu tựa vào vai hắn: "Có việc thì nói với anh, đừng tự mình suy nghĩ lung tung.


"Ừm." Thư Nhiên an tâm tựa vào trong lòng Từ Thận, vừa may mắn vừa cảm khái, ít nhất mình và Từ Thận là cực kỳ may mắn.
Trong những năm qua, họ có nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui