Ba người ở trong phòng thương lượng, buổi trưa ăn cơm thì làm sao bây giờ?
Từ Thận nói: "Bảo chị em say xe, không dậy được ăn cơm.
"Sau đó nhìn Thư Nhiên: "Anh thay chị em, uống một ly với mọi người."
Chu Huệ cũng không muốn diễn cô dâu của Từ Thận, cảm thấy chủ ý này có thể thực hiện được, bèn hỏi ý của em trai: "Được không?”
Thư Nhiên gật đầu: "Có thể."
Chu Huệ đương nhiên không thể ra mặt, sau này còn phải lập gia đình, để cho hàng xóm truyền ra ngoài, tương lai làm sao tìm được nhà chồng.
"Ừm." Từ Thận không đợi lâu, đứng dậy nói: "Vậy anh đi xuống, có việc gọi anh, hai chị em tâm sự đi."
Hắn đi rất tiêu sái, chọc cho Chu Huệ liếc mắt, hạ giọng: "Này, định tử, trông hắn cũng không tệ lắm.
”
Thư Nhiên nghĩ thầm, đó là bởi vì Từ Thận muốn một cái gì đó, hết thảy đều là giao dịch.
Từ Thận làm sao có thể là người tốt, đó là ác nhân chân chính, nếu như không theo ý của hắn thì không biết xảy ra chuyện gì đâu.Thư Nhiên không dám bất cần.
"Chị, chị đừng ngây thơ như vậy." Suy nghĩ một chút, Thư Nhiên lại nuốt những lời dư thừa xuống, nói những điều này với Chu Huệ không có ý nghĩa gì.
"Cũng đúng, chúng ta chỉ nhìn thấy da lông." Chu Huệ cầm lấy một ly soda giải khát, buổi sáng không ăn gì, cô uống xong lại bóc đồ ăn vặt ăn: "Dù sao sau này em phải cẩn thận hơn, ở chung với người bên ngoài linh động một chút, nói ít làm nhiều."
Thư Nhiên nở nụ cười: "Chị thật thông minh.
"
Chu Huệ kiêu ngạo vuốt tóc mai: "Tốt xấu gì chị cũng ra ngoài đọc sách, aiz, nếu không phải trong nhà không muốn, thì chị có thể thi đại học được đó."
Quả thật, Chu Huệ thông minh hiếu học, không thi đại học thật đáng tiếc.
“Chị, từ nay về sau chị ở trong nhà này trước đi, yên tâm, sẽ có nhà chồng tốt." Thư Nhiên nói: "Em tìm cho chị một quyển sách đọc cho đỡ buồn, sau đó em đi tìm Từ Thận, tương lai chúng ta sống như thế nào, thật sự là phải trông cậy vào anh ấy.”
Chu Huệ trịnh trọng gật đầu: "Ừ.”
Ngày đó Thư Nhiên lơ đãng nhìn thấy một đống sách trong phòng Từ Thận, bây giờ quay lại xem qua, có tiểu thuyết võ hiệp, còn có một ít tiểu thuyết khiêu dâm, chỉ nhìn bìa đã làm cho người ta thẹn thùng, cũng không biết Từ Thận lấy từ đâu ra.
Thư nhiên cầm quyển võ hiệp cho Chu Huệ, cô gái mê đọc lập tức sáng mắt lên.
Có sách trong tay thì chẳng muốn gì nữa.
Thư Nhiên đi xuống lầu một, nhóm phụ nữ đang bày ra bữa trưa, đại bộ phận nam giới đang nhàn rỗi tán gẫu, khoe khoang các kiểu.
Thấy Thư Nhiên đến bèn vội vàng chào hỏi cậu: "Em vợ! Lại đây, nói em cả buổi sáng đấy, sao mà cứ giống con gái thế, trốn ở trên lầu thẹn thùng gì đây? ”
Ánh mắt Thư Nhiên và Từ Thận chạm nhau, đối phương tránh sang một bên nhường chỗ, ý rất rõ ràng.
Nhiều người xa lạ như vậy, cho dù Từ Thận không tỏ ý, Thư Nhiên cũng chỉ muốn ngồi bên cạnh hắn.
Chờ Thư Nhiên ngồi xuống, Từ Thận nở nụ cười, hôm nay hắn ăn mặc đứng đắn, cười giống như nam chính trong phim ngôn tình kèm theo filter.
Cho dù Thư Nhiên là tân nhân loại quen với trai đẹp gái xinh, cũng không thể không thừa nhận, Từ Thận rất đẹp, hai chữ trai đẹp đặt trên người hắn cũng chẳng quá đáng.
"Còn tưởng em phải trốn đến khi mở tiệc mới xuống." Từ Thận rũ mắt bóc vỏ đậu phộng, ngữ điệu không nhanh không chậm, đậu phộng đã bóc đổ vào lòng bàn tay Thư Nhiên: "Ăn một cái thử xem sống hay chín.
”
Thư Nhiên nghe vậy, giơ tay tàn nhẫn véo cánh tay Từ Thận một cái, người này cứ thích chọc ghẹo cậu, bắt nạt người ta.
Người xung quanh chỉ coi như Từ Thận đùa giỡn với em vợ, lập tức cười ha hả: "Ha ha, Anh Thận anh thật có tài, chọc giận em vợ, ban đêm anh cố mà chịu đựng.
”
"Đúng vậy, em vợ làm một tá báo cáo nhỏ, để cho anh ngủ bên ngoài."
Thư Nhiên cúi đầu, không thể lãng phí thức ăn, cậu yên lặng ăn hạt đậu phộng chiên, rất giòn.
"Nói giỡn với em thôi, đừng giận." Từ Thận sờ sờ cánh tay bị nhéo: "Buổi tối anh không muốn ngủ bên ngoài.”
Chỉ có Giang Phàm mới hiểu được niềm hạnh phúc của Từ Thận, chép miệng chậc chậc vài tiếng, nhìn cái bộ dạng không có một cọng giá nào kìa.
Thư Nhiên cũng không dễ bị bắt nạt, nói: "Có phải là ngủ bên ngoài hay không, vậy phải xem biểu hiện của anh rồi."
Mọi người không ngờ cậu em vợ cũng biết nói giỡn, bầu không khí càng nóng lên vội vàng kêu Từ Thận thể hiện.
"Anh Thận, còn không mau lấy lòng." Trần Khải lấy dao và táo đưa qua: "Gọt một quả táo cho em vợ, không được gọt đứt, lấy may mắn.”
"Được rồi." Từ Thận tiếp nhận dao gọt hoa quả, ngón tay linh hoạt gọt xuống.
Dao nhỏ trong tay hắn rất ngoan ngoãn, điều khiển vô cùng hoàn hảo, lại rất tùy ý.
Quả nhiên, vỏ táo từ đầu đến cuối đều không bị đứt, Từ Thận cắt một miếng, nhét vào miệng Thư Nhiên: “Ăn miếng táo này đi, buổi tối để anh ngủ trong phòng.”
Thư Nhiên mặt đỏ tai hồng, nhưng cũng không thể không nể mặt Từ Thận, đành há miệng ngậm lại ăn: "Được rồi, đề tài này dừng lại, đừng nói chuyện trong nhà nữa."
Mọi người lại bị cậu chọc cười: "Ha ha ha."
Trẻ tuổi da mặt mỏng manh, anh của Trần Khải Trần Sâm nói: "Em vợ còn non lắm, thế nào, có muốn cùng anh ra ngoài vui đùa tí không? ”
Từ Thận lập tức liếc y một cái, nói:
"Muốn chơi thì đi mà dẫn thằng em cậu đi chơi."
Trần Sâm nhếch miệng cười: " Thằng em em mà cần dẫn đi á? Bản thân nó chả quen đường quen lối rồi.”
Vẫn là Vương Đông thực tế, cười nói: "Định tử cũng đã 18, nếu không thì chúng ta đi tìm bà mối đi, cuối năm nghiêm túc cưới một cô vợ về nhà?”
Thư Nhiên: "Cảm ơn anh Đông đã có ý tốt, em muốn lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình." Bọn họ dám nói hưu nói vượn như thế, chẳng chọc cho Từ Thận tức nổ phổi à?
Thư Nhiên đành phải cứu viện: "Cũng giống như anh Thận của em, có tiền đồ rồi mới kết hôn.”
Nghe bọn họ nói nhảm, Từ Thận quả thật rất buồn bực, nghe Thư Nhiên nói xong, tâm tình lập tức tốt lên, không kìm được ôm bả vai Thư Nhiên: "Vẫn là em biết nói chuyện.”
Thư Nhiên âm thầm trợn trắng mắt, đều là đạo lý đối nhân xử thế.
Sống trong một môi trường như vậy, cuộc sống xa lạ, lại càng không quen với những người này, làm sao có thể không biết nói chuyện.
Cười ầm ĩ đến giữa trưa, mọi người hỏi: "Cô dâu sao không xuống?"
Từ Thận nói: "Cô ấy say xe, bây giờ không dậy nổi, không sao đâu, để em trai cô ấy thay cô ấy uống hai chén với mọi người.
”
Bọn họ từng giây từng phút nhắc nhở Thư Nhiên, trên lầu còn có một chị gái phải che chở, không thể để cho những người này động tâm tư lệch lạc.
Bên này, Thư Nhiên tìm cớ đi ra ngoài, bưng thức ăn lên cho Chu Huệ, bảo cô bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được xuống lầu.
Chu Huệ hiểu được, chỉ cần nghe giọng nói dưới lầu cô đã sợ,có rất nhiều tên đàn ông thoạt nhìn không giống người tốt, loại tình cảnh này cô không ứng phó được, làm sao có thể dám xuống lầu.
Thư Nhiên vừa quay lại đã bị Từ Thận kéo qua uống rượu, hơn nữa còn là rượu trắng, cậu hoảng sợ kéo tay áo Từ Thận, nhỏ giọng nói: "Em không biết uống rượu."
Từ Thận ghé mắt: "Thế em còn muốn nhắm gì nữa?"
Thư Nhiên lườm hắn một cái, hắn cười: "Được, vậy em cứ nhấp một ngụm, quay đầu lại nhổ là được.
”
Dù thế nào cũng là rượu mừng, nhổ ra cũng không hợp lý, không phải Thư Nhiên không uống được một chút xíu, chỉ cần không rót rượu cho cậu là được.
Thấy cậu thật sự uống, Từ Thận nhướng mày.
Cũng đúng, mấy người trẻ tuổi học hút thuốc với uống rượu thì nhanh lắm.
Từ Thận châm một điếu thuốc, tiến lại gần phả một làn khói lên mặt mặt Thư Nhiên: "Sao bảo không uống được mà ”
"Lăn." Thư Nhiên lập tức hất điếu thuốc ra khỏi tay Từ Thận.
Mọi người kinh ngạc nhìn điếu thuốc khói mù mịt trên mặt đất, một giây sau quay qua nhìn mặt Từ Thận, chỉ thấy Từ Thận cũng mờ mịt, một chốc sau mới hoàn hồn, như không có việc gì duỗi chân dập tắt khói thuốc trên mặt đất, sau đó liếc mắt nhìn đám khốn nạn đang xem: "Nhìn cái rắm, uống rượu của mấy người đi.
”
Thư Nhiên cũng sửng sốt, cảm giác mình uống nhiều rượu trắng bay bay rồi, sao mày dám!
Nghĩ nghĩ, cậu cầm lấy chai rượu rót đầy cho Từ Thận: "Xin lỗi, chị em không xuống, em thay uống chén rượu giao bôi này, anh không ngại chứ? ”
Thư Nhiên thầm xin lỗi, không phải cậu sợ đâu, đều là đạo lý đối nhân xử thế mà thôi.
Từ Thận bị người ta hất một cái lại cho một viên kẹo, trong lòng rất buồn bực, nhưng vẫn theo bậc thang đi xuống: "Không ngại.
”
Hai người uống cạn ly rượu giao bôi, không ai cảm thấy có vấn đề gì, toàn là thanh niên thích xem náo nhiệt, cảm thấy như vậy rất thú vị.
Một chén này xuống bụng, hai gò má Thư Nhiên lập tức đỏ ửng, không thể không dựa sát vào người Từ Thận, không thì bóng dáng cậu sẽ rất xiêu vẹo.
Từ Thận ôm vòng eo nho nhỏ của Thư Nhiên, trong lòng dâng lên một loại thỏa mãn khó tả, đâu còn nhớ chuyện nhỏ nhặt vừa rồi, trực tiếp bỏ qua luôn.
Thanh niên thích ồn ào, có người dẫn đầu hét lên một tiếng: "Nếu đã thay uống rượu giao bôi, vậy cũng hôn một cái đi.”
Thư Nhiên nghe ra, đây là giọng nói của Giang Phàm, nhất định là cố ý!
Từ Thận cười rộ lên, nhìn Thư Nhiên, tựa như đang chờ Thư Nhiên tự mình quyết định.
Chủ yếu là việc này rất khó xử, hắn không ép.
Thoạt nhìn bề ngoài Thư Nhiên có vẻ đang choáng váng, trong lòng lại nhanh chóng so đo, cậu biết bản chất của giao dịch này là như vậy, sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt, làm bộ làm tịch không có kết quả tốt gì, khiến mọi người vui vẻ mới là lựa chọn sáng suốt.
Mọi người muốn náo cậu em vợ, nhưng thấy em vợ không hề hoảng loạn, ngược lại nói: "Hôn cũng được, nhưng phải có tiền thưởng, cũng không thể hôn không.”
Trần Khải: "Cũng đúng, em vợ nói như thế nào cũng là nam, không thể hôn không công.
"Hắn cười haha, lấy tiền trong túi ra: "Em hôn nhẹ anh rể em một phát, anh thua một tờ, cho em, em dám hôn mạnh, thì toàn bộ là của em”
Tệp tiền kia cũng không ít, mấy tên đàn em nhìn chằm chặp.
Ai cũng ồn ào: "Em vợ, đánh cược với ảnh đi, thắng tiền của ảnh."
Lòng tự trọng của Thư Nhiên bị đâm một phát: "Em muốn tiền của anh để làm gì?" Cậu thập phần không thích việc Trần Khải lấy tiền ra ghẹo mình bèn nói: "Đánh cược cái khác, anh thua thì tới nhà anh rể em dọn dẹp vệ sinh nguyên tuần thế nào?"
"Phụt!" Người quen Trần Khải đều biết, hắn là người thiếu kiên nhẫn nhất khi làm việc nhà, không giống như anh trai Trần Sâm cái gì cũng làm, cho nên bọn họ hoài nghi em vợ đang cố ý.
Trần Khải gãi gãi đầu, sao lại có người như vậy, bỏ tiền không cần, đến làm khó hắn?
Hắn nhìn về phía Từ Thận, hy vọng Từ Thận xử lý việc này.
"Trần Khải, là cậu khiêu khích trước." Từ Thận thế mà trợ giúp em vợ.
Một tuần vệ sinh, vậy không bằng trực tiếp giết Trần Khải còn hơn, hắn lùi bước: "Không đánh cược nữa, không đánh cuộc nữa, tôi..."
"Trần Khải, đồ hèn nhát, gan thỏ đế."
Đàn ông sợ nhất là người khác nói mình nhát gan, để chứng minh mình không sợ, Trần Khải phủi chân một cước giẫm lên ghế: "Đánh cược thì đánh cược! Ai không dám là kẻ nhát gan!"
Trần Sâm xem trò vui: "Vậy anh cũng đánh cược, anh đến nhà anh rể em nấu cơm, cam đoan một tuần không cần chị em vào bếp.
”
Thư Nhiên liếc y một cái: "Được rồi."
Trần Sâm ngậm điếu thuốc cười meo meo: "Nhưng em phải hôn anh Thận thật mạnh, 2 phút ok chứ?”
Vừa dứt lời, cả phòng đều cười thảm, hai phút, đây là cách chơi mà thiên tài nào nghĩ ra?
Vài người phụ nữ cảm thấy họ chơi hơi quá đà nên kháng nghị: " Chơi cái gì đấy."
Mấy tên đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.
Nếu thật chơi như vậy, các cô sẽ trốn ra ngoài.
Giang Phàm biếng nhác giơ tay lên: "Vậy anh cũng đến, mua thức ăn cho gia đình mọi người trong một tuần, năm phút.
”
Trong lòng Thư Nhiên cũng sợ, nhưng ngoài mặt không thể hèn nhát, bình tĩnh hỏi: "Còn nữa không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm giác cậu em vợ này không phải người bình thường, quá trâu bò, có phải do cậu ta uống nhiều nên mới phát điên vậy không?
Trần Khải cũng nghĩ vậy: "Chu Định, có phải em đã uống quá nhiều rồi không?"
Thư Nhiên: "Anh mới uống nhiều, em rất tỉnh táo, có cần em đọc thuộc lòng bảng cửu chương cho anh không?"
Giang Phàm trêu ghẹo nói: "Nhanh lên đi, năm phút còn chưa đủ cho em hôn à?"
Thư Nhiên bên ngoài điên điên vậy thôi, muốn thực hiện nhưng vẫn không được tự nhiên lắm, nhiều ánh mắt nhìn cậu như thế, bao gồm cả Từ Thận mang vẻ mặt cú sốc đầu đời.
Muốn là loại không dám tin, không thể để cho bọn họ xem thường, không thể ngay từ đầu đã bị áp đảo.
Thư Nhiên hắng giọng nói: "Khụ, phụ nữ và trẻ em xin tránh ra một chút.
”
Lại một tràng cười nữa vang lên trong phòng.
Từ Thận cũng cười ngặt nghẽo, cảm thấy sau khi uống chút rượu, cả người Thư Nhiên khác hẳn, là sự thú vị mà hắn không nghĩ tới.
Trong tiếng ồn ào, Thư Nhiên thật sự tới gần hôn môi Từ Thận, nhưng mà năm phút quá dài, vậy sẽ mệt lắm: "Anh Thận, anh ngồi xuống.”
Từ Thận nghe lời ngồi xuống, Thư Nhiên bước lên, hai tay giữ lấy lưng ghế, đây là cách duy nhất để tập trung mà không mệt mỏi…
Căn phòng yên tĩnh, Thư Nhiên cúi đầu hôn Từ Thận từ nhẹ đến sâu, lúc đầu là thăm dò đối phương, ánh mắt giao nhau, sau đó nhắm mắt lại, tập trung vào nụ hôn.
Mọi người xung quanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ em vợ uống nhiều đến phát điên rồi sao?
Sao cậu ta dám đè Từ Thận xuống như thế, đúng là can đảm!
Mà Từ Thận cũng tùy cậu làm loạn, nào có ai chiều em vợ được bằng hắn.
Giang Phàm huýt sáo một cái, rất coi trọng Thư Nhiên, trách không được Từ Thận mê mẩn tới mất trí như vậy.
Từ Thận ôm eo Thư Nhiên, lúc này hơi rượu bốc hơi đến cực điểm, hắn vui sướng như bay lên không trung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...