Thậm chí có người tiến lên hỏi: "Nhà máy của anh làm gì thế? Tôi muốn vào làm việc thì phải làm sao?"
Công nhân nhà máy may Đồng Tâm nhớ tới quy định của nhà máy, đều im lặng, nửa phần không tiết lộ bất cứ nội dung nào trong nhà máy.
Quản lý nhà máy nói im lặng sẽ phát tài.
Thư Nhiên ở trên đường nhìn thấy công nhân nhà mình được nghỉ, khi về đến nhà thì thấy Từ Thận cũng đã về, đang cởi trần đi lấy nước từ giếng để hạ nhiệt.
Nắng gắt cuối thu không thua gì giữa hạ, buổi trưa vẫn rất nóng.
"Vừa mới về à?" Thư Nhiên đi tới, cầm lấy khăn giúp Từ Thận lau lưng.
"Ừm." Từ Thận quay đầu cười: "Em đi làm gì đấy?"
Thư Nhiên tươi cười: "Lại tới nhà xuất bản một chuyến, anh nói xem chủ tịch bên ấy nói gì?"
"Nói gì?" Từ Thận hứng thú.
"Ông ấy nói, " Thư Nhiên vừa thưởng thức bờ vai rắn chắc của người đàn ông, vừa trả lời: "Tác phẩm sau này của em đều có thể đưa cho ông ấy, ông ấy xếp lịch trước cho em, hai tháng sau có thể nhìn thấy sách được đưa ra thị trường.
”
"Vậy tốt quá rồi." Từ Thận chống người ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, giúp vợ lau dễ dàng hơn, hắn nói: "Anh cũng báo cho em biết một tin vui, thời gian gia công của chúng ta không phải hai tháng sao? Bây giờ chỉ mới một tháng rưỡi đã làm xong rồi." Hắn quay lại: " Mai em gọi cho người đó xem bao giờ bao giờ người ta tới kiểm hàng."
Thư Nhiên: "Được, người ta tên là Roosevelt." Đây thực sự là một tin tốt.
Từ Thận tiếp tục nói: "Anh và Giang Phàm sẽ đến bến tàu tỉnh để làm quen với tình hình, đến lúc đó chuyển hàng sẽ thuận lợi hơn."
"Khi nào thì đi?" Thư Nhiên hỏi.
"Ngày mai." Từ Thận suy nghĩ một hồi: "Dù sao càng sớm càng tốt.
”
"Được." Thư Nhiên lau mệt rồi, nhét khăn vào tay Từ Thận: "Anh tự lau đi."
Sau khi Thư Nhiên đi, Từ Thận bưng thùng nước lên, giơ qua đỉnh đầu trực tiếp đổ xuống, như vậy mát nhất.
Từ Nam thị tới tỉnh phải lái xe hai giờ, nếu mọi việc thuận lợi thì buổi sáng đi chạng vạng trở về.
Giang Phàm: "Cũng may cách tỉnh không xa, nếu không buổi tối anh không về được, Thư Nhiên lại phải ở phòng không cô quạnh ư?"
"Lái xe của mày đi, sao lại nhàn rỗi như vậy?” Từ Thận dựa vào cửa sổ xe cười mắng, quả thật từ sau khi kết hôn, hắn và Thư Nhiên chưa từng tách ra qua đêm.
"Ai, cuối cùng cũng sắp xuất hàng." Giang Phàm hưng phấn nói: "Em kích động nha, đã lâu lắm rồi không kiếm được số tiền lớn như vậy."
Lần trước kiếm được một khoản tiền lớn, vẫn có thể tẩu thoát, lúc đó tiền lấy được trong tay cũng kích động, đồng thời kèm theo lo lắng đề phòng.
Lần này thì khác, lần này hoàn toàn là kiếm được quang minh chính đại, có thể lớn mật...!Cũng không được, có tiền không thể lộ ra ngoài, tạm thời vẫn không thể nói với gia đình.
Giang Phàm: "Chờ, chờ em trở thành đại phú hào, em phải khoe khoang với anh trai em."
Từ Thận cười cười: "Ừ.
”
Giang Phàm lải nhải: "Bọn hai người Khải tử khi trở thành đại phú hào, có thể phong quang đón cha bọn họ ra, đến lúc đó có thể thoát khỏi mối thù với Viên Mẫn, chậc chậc, làm việc gì cũng phải cân nhắc mọi mặt.
Từ Thận cũng xen vào: "Đúng vậy, anh Sâm phong quang tìm một người vợ tốt, sau này tiếp tục thừa kế nghiệp cha.
"Trần gia lại đứng lên một lần nữa.
Giang Phàm còn nhỏ, tạm thời không nghĩ đến hôn sự, nhưng hắn nhìn Từ Thận: "Sau này hai người kiếm được nhiều tiền như vậy, cho ai tiêu chứ? Không bằng ôm nuôi một đứa nhỏ, gọi anh và Thư Nhiên một tiếng ba..."
Nói xong giọng của hắn nhỏ dần, bởi vì không thực tế, trong nhà muốn nói gì cũng được chứ ra bên ngoài nào dám nói.
Huống chi chị em Thư Nhiên và Từ Thận trước mắt vẫn còn kiện cáo lung tung, ai, không vội được, còn phải bàn bạc lâu.
"Không nói cái này, kiếm tiền trước rồi nói sau, có tiền cái gì cũng dễ nói." Giang Phàm bày tỏ, có tiền chính là thiên vương lão tử, ai quản được ai dám quản, dùng tiền đập chết hắn.
"Mày nói đúng." Từ Thận cực kỳ tán thành.
Hắn cũng không vội, hiện tại cuộc sống cùng Thư Nhiên rất tốt, từng bước một, tựa như Thư Nhiên nói, sẽ tốt thôi.
Hai người bọn họ ở bến tàu chuẩn bị, Sáng sớm Thư Nhiên đến nhà máy gọi điện thoại cho Roosevelt, đối phương đóng ở ven biển, có văn phòng riêng, khi nhận điện thoại thì nói sẽ lên sớm nhất có thể.
Roosevelt rất thích nhà máy và thiết kế của Thư Nhiên cũng như khả năng vận chuyển của họ, đội ngũ này rất tốt và ông tin rằng có thể hợp tác lâu dài.
Một tuần sau, xưởng may Đồng Tâm cuối cùng đã chào đón Roosevelt và trợ lý Mary của ông, mọi người đã bắt đầu một thời gian kiểm tra căng thẳng.
Thư Nhiên rất tự tin vào việc kiểm soát chất lượng của nhà máy mình, công nhân khẳng định có thể chịu được sự kiểm tra khắc nghiệt nhất.
Để duy trì chất lượng, mọi người thường dành 200% sức lực ngày đêm, nếu điều này không thể đáp ứng yêu cầu của người nước ngoài thì quá vô lý.
Roosevelt vừa xem, vừa thảo luận với trợ lý của mình, cuối cùng đưa ra kết luận nhất trí: "Chất lượng rất tốt, chúng tôi rất hài lòng và tôi hy vọng các bạn sẽ tiếp tục duy trì nó."
Thư Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bắt tay cười với đối phương: "Nhất định."
Những người xung quanh nhìn thấy hình ảnh này thì mỉm cười.
Thư Nhiên quay đầu lại nói với Từ Thận một tiếng: "Toàn bộ kiểm tra xong, có thể tải xe."
Từ Thận gật đầu, gọi bọn Lý Kiệt, còn có toàn bộ đàn ông cường tráng trong xưởng, đều hỗ trợ bốc hàng lên xe.
Thư Nhiên và Roosevelt dặn dò quy trình vận chuyển: "Ông Roosevelt, chúng tôi đã chuẩn bị xong, hai ngày nữa sẽ đến bến tàu ven biển, ông cứ việc chuẩn bị cập cảng là được."
Roosevelt: "OK."
Ông rất hài lòng với hàng hóa lần này, để hợp tác dễ chịu hơn, ông không cố ý trì hoãn khoản thanh toán cuối cùng nữa mà đề nghị: "Chúng ta tới ngân hàng thôi, tôi sẽ thanh toán cho bạn khoản thanh toán cuối cùng, Thư.
"Còn thân mật hỏi một câu: "Là trả tiền mặt cho bạn hay là..."
Nếu trả tiền mặt, sẽ được miễn thuế.
"Cám ơn, không cần." Thư Nhiên nở nụ cười: “Cứ chuyển thẳng vào tài khoản công ty chúng tôi là được.”
Thư Nhiên đi tìm Giang Phàm, tươi cười nói: "Đi, chở người nước ngoài này đến ngân hàng."
Giang Phàm giật mình nhảy dựng lên: "Đi!"
Trần Khải thính tai, cũng muốn đi theo, bị anh trai hắn kéo một cái: " Mày góp vui cái gì? Mày biết lái xe hay nói tiếng nước ngoài."
Trần Khải làm sao có thể cướp vô lăng của Giang Phàm, chứ đừng nói đến ngoại ngữ!
Trần Sâm: "Đi lấy hàng."
Bọn Từ Thận đều đang bận chất hàng lên xe tải, cố gắng chuyển hàng qua trước khi tàu khởi hành vào sáng mai.
Toàn bộ nhà máy bận rộn đến khi màn đêm buông xuống, lúc này Thư Nhiên cũng trở về, nhân tiện mang về một túi tiền, chuẩn bị phát tiền thưởng cho công nhân, mua vật tư tiêu hao vân vân.
Mọi người mệt đến mặt xám xịt, bận rộn xong thì đi ăn cơm, trước mắt chỉ có Từ Thận đang khoanh chân ngồi ở cửa nghỉ ngơi, chờ Thư Nhiên đến ngồi bên cạnh mình.
Từ Thận nhìn xung quanh không có ai, sờ Thư Nhiên một phen: "Có chiêu đãi người nước ngoài ăn cơm không? "Nếu như chiêu đãi, vậy Thư Nhiên cũng ăn.
"À," Thư Nhiên cười nói: "Chúng ta kiếm được rất nhiều tiền từ người ta, không thể không mời một bữa cơm."
"Đúng vậy" Lúc này Từ Thận mới hỏi: "Khoản tiền cuối cùng thanh toán xong chưa? ”
Thư Nhiên xoa xoa khóe miệng cười cứng ngắc: "Đến rồi, nhiều lắm."
Từ Thận an tâm, cười cười sau đó đứng lên: "Đi thôi, phát tiền thưởng cho mọi người đi.
”
Hôm nay xuất hàng, toàn bộ nhà máy trên dưới đều rất vui vẻ, mọi người ăn cơm tối xong còn nhận tiền thưởng, hơn nữa còn được nghỉ năm ngày… có hơi dài quá không?
Kỳ nghỉ này dài đến nỗi mọi người sợ nghỉ ngơi xong trở về nhà máy sẽ không cần bọn họ nữa!
Thư Nhiên đành phải giải thích với mọi người: "Vật liệu cho đơn hàng mới vẫn còn ở ven biển, chúng ta cần chờ vật liệu đến mới có thể làm việc."
Công nhân yên tâm.
Trong lúc Thư Nhiên phát tiền thưởng cho mọi người, Giang Phàm với cái mồm to của mình, đã nói cho người khác biết số tiền trong tài khoản của công ty.
"Mẹ nó..." Trần Khải kích động vỗ đầu: "Xuất khẩu thật sự có lãi vậy sao? Vậy chúng ta giàu lên rồi?" Lúc người nước ngoài đi còn giao lại một đơn hàng mới.
Giang Phàm: "Đương nhiên, người nước ngoài kiếm được đô la Mỹ, anh có thể tự mình tìm ra tỷ giá trao đổi ngoại tệ hiện tại."
Thư Nhiên trở lại văn phòng, nghe thấy hai người bọn họ đang thảo luận kịch liệt, Từ Thận và Trần Sâm cũng rất bình tĩnh, đang pha trà uống trà, chênh lệch tuổi tác tâm lý giữa hai bên phân biệt rõ ràng.
Thư Nhiên không chút do dự đi đến bên kia uống trà, Từ Thận kéo một cái ghế cho cậu ngồi xuống, ân cần, Trần Sâm thì rót trà cho cậu, chào hỏi: "Đại tổng quản, uống trà."
Thư Nhiên buồn cười, nói một tiếng cảm ơn, bưng trà lên nhấp một ngụm nhuận cổ họng.
"Mọi người, sau này cho tôi tổng số tài khoản, để tôi chuyển tiền cho mọi người."
"Được rồi." Mọi người tích cực đáp lại, lúc này Trần Khải lại tính toán: "Đơn hàng tiếp theo của chúng ta hai tháng sau sẽ xuất hàng, hai tháng sau có phải lại có một khoản nữa không? ”
Những người còn lại trong phòng nhìn Trần Khải, đồng thanh nói: "Anh thật thông minh.
”
Trần Khải bị bọn họ cười, tức giận, vắt óc nghĩ ra một điều gì đó thực sự thông minh để nói: "Nhà máy chúng ta quy mô nhỏ mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu mở rộng quy mô không phải là kiếm được nhiều hơn sao? ”
Lần này mọi người không cười hắn nữa, mà là nghiêm túc suy nghĩ vấn đề mở rộng sản xuất.
Thư Nhiên gõ bàn, nhắc nhở các cổ đông: "Đừng tham lam, trước tiên huy động đủ tiền rồi mới cân nhắc mở rộng sản xuất.
”
Vào thời điểm đó, khi họ trở thành một nhà máy lớn, việc kiếm tiền mỗi ngày sẽ không thành vấn đề..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...