Bình minh rọi ánh nắng ấm áp vào đôi mắt nhắm nghiền nằm bên bờ sông, dưới gốc dương liễu. Nước suối chảy róc rách, cá dưới khe đá tung tăng vui đùa bắn nước vào gương mặt có độ đẹp điên cuồng ướt mèm. Người vừa nhắc đến không ai ngoài bà cô tác giả thân thương, nó choàng tỉnh đưa tay sờ phía sau sọ khỉ của mình.
" AU...Ô...Ui Gyaaaa! Máu....! " Lâm Tử nhăn mặt hốt hoảng.
Nó lồm cồm bò dậy tìm kiếm thanh gươm làm gậy chống loạng choạng đứng lên lục lọi giỏ xách xem có băng gạc gì để bó đầu không, trong giỏ nó lôi ra cuộn băng gạc dài trắng phiếu sau đó tự quấn lấy đầu mình. Nhìn quanh núi cao hiểm trở, rừng xanh bạt ngàn cả tiếng xì hơi của lũ khỉ con cũng chả nghe thấy. Nó bắt đầu nhận thức được bản thân đương nằm trơ trội từ tối qua cho đến sáng ở chỗ " Khỉ ho cò gáy " này, Lâm Tử lật đật quải hành lý lên vai cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ tìm cách thoát khỏi khu rừng. Ánh mắt nó bừng sáng khi trước mặt là con suối trong lành tươi mát, dưới dòng nước cạn có mấy con cá xinh xắn đang bơi lội kì cọ cho nhau. Lâm Tử tạm gác lại ý định cũ, tia sáng chết người sâu trong thâm tâm nó bộc lộ, nó xoắn tay áo chụp lấy thanh kiếm rút ra khỏi vỏ hân hoan vui sướng. Nó định làm gì vậy bà con ơi? Kính thưa, con bé dùng kiếm trừ yêu chỉ để bắt cá mà thôi! ( Tác giả xém ngất)
" Ôi mẹ nó ơi! Cờ a ca sắc cá...Há Há! Ta không phải chết đói! " Lâm Tử cười man dại đánh vần chữ " Cá ".
Nó bước xuống lội dưới suối, tay lăm lăm mũi kiếm, ánh mắt sáng quắc tăm tia các chị em nhà họ Ngư. " Chủm "
Nó phóng mũi kiếm trúng ngay một anh cá đực, anh ta vùng vẫy bành bạch thể hiện sự bi ai oán than phận làm cá. Biến cố bi kịch đời anh cá đã nằm trọn vòng tay yêu thương ấy, anh đã vì an nguy xã tắc mà hi sinh nơi thủy trận. Lâm Tử lượm củi chặt cây vót nhọn xuyên thủng họng con cá qua đuôi, nó bắt chước cách đánh lửa của người tiền sử bằng cách cọ sát hai hòn đá tạo nên một ngọn lửa bùng cháy phừng phực. Nó cảm thấy đã đạt được thành tựu trong việc đánh lửa, lòng tự hào khôn siết. Xoay trở con cá xuyên que trên đống lửa hồi lâu, mùi thơm ngào ngạt tỏa lan chui vào mũi nó. Món chính hôm nay là " Cá Ayu nướng ", là một trong những loại cá suối nước ngọt ở Nhật Bản.
" Ôi...Lớp thịt cá chắc nịch và thơm ngọt, " Chẹp " trứng cá bên trong bụng càng bùi bùi thơm thơm! Gỡ từng miếng từng miếng nhâm nhi thưởng thức...Hạnh phúc tận đáy lòng! " Dựa theo lời bình phẩm thâm thúy về ẩm thực của con tác giả ham ăn.
Ăn no căng bụng, nó bẻ cành cây chiết nhỏ ra làm tăm xỉa răng. Miệng lưỡi còn dính mùi hương mỹ vị nhân gian, Lâm Tử ngồi xổm dùng lon sữa nó đã uống hết từ trong giỏ xách múc lấy nước suối, nó xé mảnh gạc chia bốn năm lớp đắp vào miệng lon sau đó lấy thêm lon sữa bò ụp lại lật ngược lon chứa nước kia chờ đợi cho nước được lọc xong sẽ có nước sạch để uống. Kiến thức sinh tồn của bà tác giả này cũng không đến nỗi tệ, biết tận dụng những vật có sẵn tự cứu bản thân. Ăn chất đạm làm sao có thể thiếu trái cây? Lâm Tử Cô Cô nhìn lên nhìn xuống thân cây, nó thiểu não lắc đầu: " Đúng là cây xanh...Toàn là lá xanh, chẳng có nổi một quả nào! "
Nó tiếp tục phóng cặp mắt diều hâu xa xa thêm chút nữa. Ô kìa! Trời xanh có mắt không phụ lòng đứa gái đáng thương cỡ nó, băng qua con suối là đến nguyên hàng rừng táo xanh mơn mởn. Định bụng hái vài trái ăn cho có vitamin, Lâm Tử từ từ tiến gần khu vực vườn táo, quan sát chung quanh chẳng một bóng người. Nó giơ tay bứt quả thấp nhất cạp lia cạp lịa, răng cắn cốc cốc nhai sàm sạp ứa cả nước bọt đã kinh động đến chủ vườn táo. Chủ khu vườn lấp ló bóng lưng hùng hục bước tới, nghe tiếng bước chân hồn phách Lâm Tử như treo ngược cành cây tay chân nó quýnh quáng cả lên. Nó quăng quả táo cạp dang dở cắm đầu chạy với tốc độ 100 cây số trên một giờ, bỏ lại đằng sau gã chủ vườn táo gương mặt xám ngắt vì hít bụi của nó. Gã chủ tuy còn là thanh niên trai tráng nhưng hắn thể lực kém tay chống đầu gối thở hổn hển nguyền rủa kẻ trộm táo: " Con...hờ...ực...điên...! Ngươi...dá...m ha...há...hái trộm táo...nhà ông! Đừ...đừ...ng...đ...để...ta...tóm được, không ngươi chết chắc! "
Tít xa phía hang động có đứa cũng ngã lăn ra đất nằm thở hồng hộc, Lâm Tử nằm dang tay dang chân trên nền cỏ xanh um mắt hướng lên ngắm trời xanh mây trắng đang bay lợn gợn. Nó định thần xong ngồi bật dậy xếp chân vào nhau thiền tịnh năm phút, cơ thể rệu rã cần phải tiếp thêm năng lượng sống đây mà. Lúc này, trời chuyển màu đen kịt chuẩn bị nổi cơn mưa bão. Gió bỗng lặng im, cây cối ngừng chuyển động, những loài sinh vật kháo nhau chạy vào hang trú ẩn. Buồn cười thay, còn mỗi bà cô tác giả môi giật giật, mắt chớp chớp buông nhẹ câu than thở: " Còn gì nữa... tới luôn đi! "
Đáp ứng câu thần chú của nó, thiên lôi cưỡi mây phớt ngang giáng " RẦM " một búa xẹt qua tai. Cảm giác luồng điện áp cao đang giằng xé trên chiếc tai trái nhỏ bé đáng yêu quá thể ấy giật te te tê tái khắp người. Lâm Tử đứng như trời trồng, con ngươi chết một chỗ không động đậy. Thần sấm vừa đi thần mưa lại tới đổ ào ạt ướt nhem thân thể nhỏ bé, nó thật sướng khi được thần mưa đích thân tắm gội. Lạnh teo rúm cả người, nó ôm thây run bần bật tìm nơi náo thân. Gần đó có một hang động to, dây leo chằng chịt, rắn rít bò lởm chởm trên vách, bên trong lộ bia mộ chẳng biết là của vị đã khuất nào. Sóng điện men dọc sống lưng, nó chắp tay miệng lẩm nhẩm cầu nguyện.
" Kính lạy các vị tiền bối, hậu bối, con, cháu chỉ là người qua đường gặp nạn cần nơi tránh bão. Tuyệt đối không có ý làm phiền mọi người ở đây! Xin các vị mở lòng từ bi phù hộ con bình yên qua cơn bão này! Cảm tạ trước ạ! "
Lâm Tử thở phào sau phút cầu khẩn các vị tổ tiên xa gần, nó ngồi thu mình một góc tay bấu chặt thanh kiếm trong lòng vẫn không yên tâm cho lắm. Mưa gió thét gào bên ngoài kèm theo sấm chớp nhoang nhoáng.
Bấy giờ ở nội thành đang mưa to gió giật mạnh cuốn bay tất cả đồ đạc của người dân buôn bán ngoài phố. Nam Cung Tần Vũ và Tư Không Thất Tố mỗi mình một ngựa bôn ba tìm kiếm tung tích cô gái trong ảnh, lục soát trong nội thành vẫn không thấy họ đành mở rộng phạm vi sang bên ngoài. Tư Không Thất Tố lấy làm khó hiểu cô ấy cứ thắc mắc mãi: " Quốc Vương xưa nay chưa bao giờ biểu hiện kỳ lạ như vậy, nhưng với cô gái này lại rất khác. "
" Thắc mắc làm gì? Bảo cô tìm người thì cứ tìm! À mà...tôi cũng muốn biết! " Nam Cung Tần Vũ lúc đầu tỏ vẻ ta đây chẳng màn chuyện thiên hạ, sau cùng lại nhíu mày tò mò.
Tư Không Thất Tố suýt ngã ngựa bởi lời nói của hắn ta, cô liếc đôi mắt phỉ nhổ đối đáp: " Lố bịch! Ngươi hài hước cho ai xem thế? Chẳng ra làm sao! "
" Ngoài cô ra, lẽ nào cho ngựa xem à? " Hắn cười nhạt nhẽo trả lời.
" Tầm phào! " Cô cười xỉ vả.
Rời khỏi Kinh Đô, họ thúc ngựa phi nước đại một mạch đến Âm Dương trấn. Trên đường, họ vô tình gặp được Đường Lạc và Mạch Ngưng Nhi đương cưỡi ngựa, họ đi cùng hướng lên phía ngọn núi. Nam Cung Tần Vũ lên tiếng hỏi thăm: " Hai người đi đâu thế? Cho chúng tôi hỏi thăm một người được không? "
" Anh định hỏi chuyện gì? " Đường Lạc thận trọng suy nghĩ rồi mới đáp.
" À chúng tôi có cô em gái bị thất lạc, hiện tại chúng tôi đang tìm kiếm tin tức về nó! " Nam Cung Tần Vũ bịa chuyện.
" Người đó như thế nào? " Mạch Ngưng Nhi tọc mạch.
Tư Không Thất Tố miêu tả: " Dáng hơi nhỏ người, tuổi hai mươi, tên gọi là Lâm Tử. Xin hỏi, hai vị có từng gặp qua ai như vậy chưa? "
" Đây là chân dung của nó! " Tư Không Thất Tố cho họ xem ảnh.
" Ah! Chúng tôi cũng đang tìm cô ấy! Cô ta từng làm hỏng nóc nhà của bọn tôi, y phục lúc đầu y hệt như vầy! " Mạch Ngưng Nhi khai tất tần tật.
" Ồh! Đa tạ cô! Cô ấy hiện giờ ở đâu rồi? " Tư Không Thất Tố hỏi.
" Ưm...Ngại quá! Cô ta tối qua bị yêu quái hất xuống vực thẳm, không rõ sống chết! " Đường Lạc bưng vẻ mặt đau buồn nói.
" Sao chứ? Ở sau ngọn núi hả? " Nam Cung Tần vũ tỏ ra kinh ngạc.
" Đi thôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! " Tư Không Thất Tố thúc ngựa khẩn cấp.
Mưa lớt ngớt, chân bọn họ chạm vách núi sừng sững. Dừng ngựa nghỉ ngơi, họ chia nhau tìm người. Nhóm Đường Lạc qua phía Đông, nhóm Nam Cung Tần Vũ rẽ hướng Tây. Bọn Tư Không Thất Tố quyết định xuống vực thẳm truy tìm tung tích nó, hai người phát hiện có một hang động khá to. Nam Cung Tần Vũ vào trước thám thính, anh ta phát hoảng khi phát hiện có người đầu quấn vải trắng ngồi dựa vào hang bất động. Cận mặt nhìn thì đúng thật rất giống người trong ảnh, vội chạy ra hớt hải báo tin.
" Là...là...cô ấy! Mau vào xem thử! "
Tư Không Thất Tố kiểm tra tỉ mỉ quả là hàng thật chính chủ, cô ta sờ trán Lâm Tử phỏng tay vì nó lên cơn sốt cao.
" Mang cổ lên ngựa mau! " Thất Tố ra lệnh.
" Nhưng mang cô ấy đi đâu chứ? " Nam Cung Tần Vũ vác ngược chổng đầu nó xuống tóc tai rơi lòng thòng thắc mắc.
" Hãy đem về nhà ta! " Cô bảo.
Gia tộc Tư Không ____
" Người đâu! Dọn một phòng phía nam cho ta! " Tư Không Thất Tố lãnh đạm ra lệnh cho đám gia nhân.
Một bà dì trung niên cúi đầu thưa: " Thưa tiểu thư! Phòng đã dọn xong rồi ạ! "
" Mau điều thầy lang tới đây! Nhanh lên! " Thất Tố lớn tiếng giục.
Nam Cung Tần Vũ đặt người xuống giường sau đó quay đi ra ngoài canh cửa, thầy lang kịp tới liền bị tiểu thư nhà Tư Không kéo vào thăm khám cho nó. Ông ấy vạch mắt xem kế tiếp là bắt mạch, ông tặc lưỡi lắc đầu nói.
" Mạch tượng lạc nhịp, khí huyết suy nhược! Đã vậy, hàn khí xâm nhập dẫn đến tình trạng nhiễm phong hàn. Haizz...Tôi sẽ kê thuốc cho cô gái này! Sắc thuốc theo đơn này uống hết mười ngày, mỗi ngày ba lần bệnh tình sẽ thuyên giảm. Tôi có bệnh nhân khác đang đợi, xin phép về trước! "
" Đa tạ! Mời! " Nam Cung Tần Vũ nhận tiễn lang y ra cửa.
" Chúng ta ra ngoài đi! Ta phải bẩm báo lên Quốc Vương! " Tư Không Thất Tố bấu víu cánh tay Tần Vũ kéo ra ngoài vườn.
Hắn ngu ngơ liếc trộm cô miệng vâng vâng dạ dạ, người khác nhìn vào cũng đủ hiểu cô ta trên cơ tên nam nhân. Ngồi ngước lên bầu trời đầy sao đêm, Nam Cung Tần Vũ thầm ước nguyện: " Ông trời ơi! Nếu con có thể đổi, con muốn giây phút này mãi mãi dài lâu! Ước sao hai gia tộc chúng con không còn tranh đấu lẫn nhau nữa! "
Tư Không Thất Tố biến mất khỏi Tư Không gia trang, cô mở kết giới đến Yêu Linh Giới, Ma Linh Thành thông báo Cổ Huyết Ma Vương. Vào được Ma Linh Thành cô liên tiếp tiêu diệt hai tên Thằn Lằn Tinh, bọn chúng thật ngu si khi gây hấn với Tư Không Nữ Tướng Quân danh tiếng vang dội khắp Yêu Linh Giới. Vừa về đến cung điện, cô vội vã chạy lên điện tìm Quốc Vương nhưng không gặp, cô được các quan thần cho hay là ngài ấy đang đọc sách trong thư phòng.
" Bẩm báo Quốc Vương! Hạ thần đã tìm thấy Lâm Tử! " Cô thở dốc.
Hắn nghe tin lật đật bỏ quyển sách pháp thuật sang một bên, nhãn quang rực sáng hỏi tới tấp: " Sao rồi? Cô ta đâu? Có thương tích gì không? "
Mặc dù Tư Không Thất Tố bị loạn não bởi câu hỏi dồn dập thái quá của hắn, song cô điềm nhiên trả lời từng câu một: " Vâng, chúng thần tìm thấy cô ấy trong hang động dưới chân núi thuộc Âm Dương trấn lúc cô ấy ngủ mê man vì cơn sốt. Hiện tại cô ấy đang bị nhiễm phong hàn, cơ thể rất yếu. Thần đã đưa về nhà mình nhờ thầy lang điều trị, ngài có thể yên tâm ạ! "
" Tốt lắm! Ta có lời đa tạ hai ngươi! Hãy chăm sóc tốt cho cô ta! " Cổ Huyết thở phào như trút được mối lo.
Cô lưỡng lự hỏi: " Ờm...vậy... ngài có định đến thăm Lâm Tử nhân lúc cổ chưa tỉnh? "
" Ta tự có dự tính, các ngươi khỏi cần lo cho ta! Trễ rồi, ngươi về đi! " Cổ Huyết tay chống thái dương nói.
" Thần tuân lệnh! "
Dứt câu, Tư Không Thất Tố bay vụt biến mất. Cô là dòng dõi sử hữu phép thuật gió, thân thể lúc thi triển phép thuật nhẹ như không. Thoáng chốc cô hiện hình tại vườn hoa anh đào phía sau gia trang đánh một cái vào vai Nam Cung Tần Vũ làm người ta giật bắn linh hồn.
" Cô muốn hù chết tôi à? "
Thất Tố nhếch mép cười gian: " Hừm! Nếu biết ngươi yếu tim thế này, ta đã sớm doạ cho hồn bay phách lạc rồi! "
Tần Vũ thỏ thẻ nghi ngờ: " Quên mất, người nhà cô có biết tôi là tộc Nam Cung không đấy? "
Cô ta thờ ơ đáp: " Không! Yên trí đi! Bây giờ ngươi đi đi! Ở đây có ta! "
Tần Vũ đứng dậy thư thả chấp tay sau mông nói: " Được thôi, tôi đi! "
Ngoảnh đầu lại nhìn cô lần nữa bằng ánh mắt trìu mến mới chịu hoá thành đốm lửa bay mất trên không trung. Nam Cung Tần Vũ sở hữu phép của thần lửa, có khả năng điều khiển bất kỳ ngọn lửa nào, duy nhất thần lửa chỉ xuất hiện khi được triệu hồi khẩn cấp. Nửa đêm, Lâm Tử đổ mồ hôi lạnh lấm tấm hết người. Thất Tố ở cạnh nhúng khăn lau sạch đắp lên trán nó chăm suốt đêm. Sáng nay sương mù phủ đặc ngoài hiên cửa, tuyết đống tầng tầng trên từng nhánh cây anh đào. Hoa rụng bay lả tả ngập trước sân, Thất Tố dậy sớm lau người giúp nó. Thân nhiệt hạ sốt hẳn, cô sai gia nhân nấu cháo hành, sắc thuốc bưng vào phòng. Thấy Lâm Tử dần dà mở mắt, Thất Tố nâng chén cháo lên mừng rỡ nói: " Tạ ơn các vị thần linh! Cô tỉnh rồi! Nào, ăn một ít cháo hãy uống thuốc! "
Tác giả nó mơ mơ hồ hồ, phần vì đói vì mệt, nó ngoan ngoãn há miệng đớp lấy muỗng cháo nóng thơm. Uống thêm muỗng thuốc đen xì lì làm nó đắng đến tỉnh hồn tỉnh vía. Mở to tròng mắt, nó hốt hoảng đăm đăm nhìn cô gái ngồi cạnh đang bón cháo, thuốc cho mình. Lâm Tử ngó nghiêng xem thực hư bản thân còn ở dương thế hay xuống âm tào địa phủ? Đầu óc lơ lửng kiểu " Đây là đâu và tao là ai? " Nó chồm dậy hỏi thăm: " Ủa có ai cho tôi biết tôi đang ở đâu không? Cô cô là ai? Sao tôi nằm đây? "
Thất Tố đành nêu đại lý do đơn giản: " Ưm...Là Tư Không gia trang. Tôi đi tìm dược liệu trên núi tình cờ phát hiện cô trong hang động bất tỉnh nên đem về nhà tôi trị bệnh giúp cô! Cô yên tâm ở đây, chúng tôi đều là người tốt. Không ai làm hại cô đâu, có chuyện gì cứ cho người gọi tôi. Gọi tôi là Thất Tố! "
Câu " Chúng tôi đều là người tốt " nghe giống mấy bộ phim kiếm hiệp, hầu hết ai phun ra câu này đều không phải dạng tốt lành gì. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cô ta cũng có ơn cứu mạng chắc không phải loại nửa vời như nó vừa đa nghi.
" Tạm thời tin tưởng cô ta vậy! " Nó ấn định suy nghĩ.
Nó cười thân thiện: " Hi hi đa tạ cô đã cứu giúp! Tên tôi là Lâm Tử! " Nó chìa tay giao tiếp.
Tư Không Thất Tố đáp lễ bắt tay nhau: " Chào! Mừng cô bình phục sức khỏe! Cô phải uống hết chén thuốc này thì mới mau chóng khoẻ được! "
Lâm Tử bịt mũi thè lưỡi: " Ôi, mùi thuốc khiếp quá! Còn đắng hơn cả cà phê Trung nguyên không đường không sữa! Cô có đường vàng không bỏ vào làm nó ngọt đi! "
Tuy chẳng hiểu Lâm Tử nó nói cái gì nhưng cô cố gắng tiếp thu câu sau, Thất Tố sai người hầu gái thêm ít đường mía vào thuốc. Chén thuốc đen xì nó bưng lên bóp mũi ực một hơi cạn sạch, ăn hết tô cháo để trên bàn. Thất Tố kinh ngạc nhìn cách nó ăn uống, lòng cô thầm nghĩ: " Sao trên đời này lại có người kỳ lạ như thế chứ? "
Sức khỏe của nó hồi phục bảy tám phần, ở trong phòng cô quạnh buồn tủi, nó muốn ra ngoài hít khí trời thư giãn tâm trí. Thất Tố tình nguyện dẫn nó đi dạo quanh trang viên, cô khoác giúp nó chiếc áo lông cừu ấm mịn. " Không ngờ, cô gái này chu đáo thật nhỉ? " Nó nghĩ thầm. Bước đến trước cổng, gió thu ập vào hại nó lạnh tím môi. Đúng lúc, anh trai Thất Tố là Tư Không Toàn Sinh. Anh ta tay phẩy quạt ngắm tuyết rơi ngoài cửa liền cúi đầu chào: " Chào buổi sáng! Tôi xin tự giới thiệu tôi là Tư Không Toàn Sinh! "
" À! Rất vui được biết anh! Tôi là Lâm Tử! "
" Lạnh quá vào trong thôi! Tôi sắp cóng chết rồi! " Lâm Tử nhảy thót lên vì rét.
" Uh, tôi bảo người pha trà cho cô uống nha! " Tư Không Thất Tố ân cần dìu nó vào.
Lâm Tử ánh mắt long lanh: " Rất cảm ơn cô! Thất Tố à cô thật tốt bụng! "
" Đừng khách sáo vậy, chuyện nên làm thôi! " Thất Tố cười khiêm tốn.
Tách trà hoa cúc thơm ngát nóng hổi, hai lòng bàn tay ôm trọn tách trà sưởi ấm. Miệng hớp một ít trà tâm hồn lâng lâng bay theo làn khói chợt nghĩ đến quyển sổ tiên tri của mình, nó hoang mang tự vấn: " Mình rốt cuộc là đang ở cái nơi quái quỷ gì thế? Truyện của ta lạc đi đâu rồi nhỉ? "
Mặc cái lạnh buốt da, nó quyết định tìm kiếm manh mối quyển truyện. Nó cầm theo thanh kiếm phòng thân chuẩn bị xuất hành thì bị Thất Tố ngăn cản: " Cô vội đi đâu thế? "
Nó thẳng thắn nói: " Tôi muốn tìm đồ vật tôi đã đánh rơi, tôi có thể tự đi một mình! "
" Thôi được, tôi sẽ đi cùng cô! "
Dạo quanh Phong Nguyên trấn, người đi đường bấy giờ dần dần thưa dạt. Thời tiết giá lạnh thế này ai mà chịu nổi chứ? Huống gì nơi này mỗi lần trời trở lạnh là có yêu quái xuất hiện. Hắn vô cùng lợi hại, hắn chính là Sói Tinh cũng tức là Ma Sói sống trên núi Lập Sơn. Khi xưa trước thời đại Meiji, ngọn núi lửa phủ băng tuyết quanh năm, một trong Ba Thánh Núi tại Nhật Bản. Hắn tu luyện hơn hai trăm năm trước, yêu lực vượt trội tất cả những bọn yêu quái ngay cả Cổ Huyết Ma Vương mà hắn còn nhiều lần cả gan thách thức. Có thể thấy yêu phép của hắn đáng sợ đến nhường nào, gia tộc Tư Không cũng phải kiêng dè " Hắc Lang Tinh " đích danh tên hắn. Hai cô gái bước đi trong gió tuyết gầm rú ù ù, Lâm Tử cảm thấy kì lạ.
" Từ hôm cô ta đem mình về nhà liền hết mực chăm sóc mình, bây giờ còn theo mình ra ngoài bảo vệ! Ầy chà! Sao tốt thế không biết? "
Dòng suy luận trong đầu cứ trôi tới trôi lui thật muốn tắc não, Lâm Tử tác giả thông minh nhưng lại chẳng hề biết nó đang bị giám sát 24/24h. Nghĩ hoài chả thông nỗi, đột nhiên lốc xoáy cuồn cuộn đánh bay tất cả mọi thứ. Nó, Thất Tố cố sức bám trụ vào gốc cây bồ đề. Gió lặng bất thường, Thất Tố cảm được mùi yêu khí cô rút Phong Lôi Kiếm phòng vệ. Hắc Lang Tinh hiện nguyên hình người nhưng lòi đuôi sói ngoe nguẩy, trông đôi mắt sói yêu khí toả lan nặng nề. Hắn tiến gần hai người họ từng bước dồn con mồi vào đường cùng, Tư Không Thất Tố vẫn kiên trì phòng bị, nhìn hai cô lộ ánh mắt sợ hãi hắn cười ha hả mãn nguyện. Hắc Lang Tinh giơ nanh vuốt tấn công, Thất Tố dùng chiêu Phong Thiên Đại Pháp đánh gãy móng tay hắn. Lập tức hắn mọc thêm móng khác dài hơn nhọn hơn phóng qua phía Lâm Tử, nó nhanh chân nhảy sang bên né tránh tiện tay rút thanh kiếm trừ tà ra chống đỡ. Nó đợi con yêu quái xuất chiêu sau đó dùng chiêu " Loạn Xạ Kiếm Pháp " nó tự sáng chế chém lung tung beng khiến hắn hoa mắt chóng mặt không biết đường tấn công kiểu nào luôn. Hắn thất thần giây lát, Thất Tố thừa cơ đâm từ phía sau trúng lưng con sói điên này. Hắn chợt tỉnh táo lấy lại tinh thần nhanh nhẹn tinh khôn quay một vòng đạp cô văng vào vách tường hộc máu miệng, bị dính chưởng của hắn ngực cô đau đớn vực dậy đến hỗ trợ Lâm Tử. Lâm Tử bà cô nuốt nước bọt ực ực bình tâm cầm kiếm chỉa về phía con sói điên, nó chọt chọt chọt mũi kiếm phản công làm hắn phát mệt với nó.
" Mẹ kiếp, con điên này múa kiếm thế này làm sao ta có thể tập trung tấn công được chứ? Khực! " Hắn bắt đầu lải nhải.
Hắn và nó vờn qua vờn lại y hệt đang chơi trò " Rồng rắn lên mây có cái cây nhúc nhích có ông chủ ở nhà không? " thuở nhỏ mấy nhóc hàng xóm hay chơi. Cặp mắt Hắc Lang hừng hực tia hận đời, hắn la to: " Ngươi đứng yên đó cho ta! "
Theo phản xạ tự nhiên, nó đứng đực ra đó thở điên dại lườm nguýt thằng cẩu tạp chủng trước mặt.
" Wey! Ngươi vờn như vầy hoài không thấy mệt sao?
" Hừ, trừ phi ngươi ở yên cho ta bắt! " Hắn phát cáu.
" Này sói điên, ngươi cũng vậy, đừng có dí bọn ra nữa! Khù khù...! Mệt xì khói luôn hà...! Phù Phù! "
Sắc mặt hắn thay đổi, từ sát khí hoá thành oải khí, hắn thực chất cũng đuối sức lắm rồi. Hắc Lang Tinh điều chỉnh hơi thở và trở lại tính khí man dại như ban đầu giơ tay hút Lâm Tử dính chặt vào tay, hắn bóp cổ nó hổng chân lên khoảng 50cm từ từ siết chặt. Hắn cười hả hê: " Khực khự khự! Xem ngươi láo xược với ta được bao lâu? Bổn tiên gia sẽ bóp nát cái cổ bé xíu này của ngươi! Hahaha! "
Cuống họng nó sắp tắc nghẽn, nó không thở được liên tục cào cấu tay hắn tìm cách thoát thân. Thanh kiếm trên tay bị hắn đánh rơi xuống đất mất tiêu, nó trừng mắt đá xéo chửi: " Tiên sư thằng sói! Thả ta ra! " Tư Không Thất Tố kinh hoàng tung chiêu Phong Hoàn Dạ Cước cứu nguy Lâm Tử. Tuy nhiên, pháp thuật vẫn không ăn nhằm gì với tên yêu quái họ nhà Sói. Hắn chẳng hề hấn gì ngược lại chưởng cô một chưởng bay lên tưng xuống nằm bất động. Tư Không Thất Tố bất lực vì bản thân không thể bảo vệ được nó, cô ôm trọng thương tự trách. Tính mạng Lâm Tử đang nằm trong tay gã yêu quái hung ác, hơi thở nó sắp sửa cạn kiệt, sức lực yếu đi chín mười phần trăm, nó gắng gượng giãy giụa hòng tìm kiếm tia hi vọng cuối cùng. Bên bờ tuyệt vọng đang chờ đón nhận linh hồn Lâm Tử hiện lên ánh sáng cứu rỗi, gã Cổ Huyết cùng Nam Cung Tần Vũ giáng trần cứu nhân độ thế. Cổ Huyết biến thoắt cái đã chém đứt lìa cánh tay Hắc Lang Tinh máu đỏ phun trào nhuộm thắm y phục của hắn, Hắc Lang Tinh mắt nổi tia sát khí xông tới cào mặt Cổ Huyết. Ma Vương nhanh chân vọt lên né kịp, tay hắn kéo lê trường đao, nhãn quang đỏ rực ẩn chứa sự lạnh lùng tàn bạo. Cổ Huyết xé tan chiếc áo Hắc Lang Tinh chỉ bằng một đao hiện rõ vết thương dài rỉ máu đang bị rách toạt trên ngực, Hắc Lang Tinh thương tích nặng quá hắn đành lui thân tháo chạy không quên tặng Cổ Huyết Ma Vương một câu: " Ta thề, có một ngày sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ngươi phải nếm mùi đau khổ! "
" Hừ! Ngày nào ta còn sống thì ngươi đừng mơ tưởng đến việc hạ sát ta! " Cổ Huyết kiêu ngạo quả quyết.
" Nam Cung Tần Vũ, Tư Không Thất Tố ta giao cho ngươi! Lâm Tử này ta tự xử lý! "
Trời quang mây tạnh, yêu quái đã bị đánh lùi chạy mất, gã ma đầu Cổ Huyết vác xác Lâm Tử về Yêu Linh Giới. Kết giới thành đóng lại, hắn dốc ngược đầu nó ra sau lưng tựa như vác heo trên vai. Bước vào cung điện đi thẳng đến tầng lầu thứ ba có một căn phòng trống, hắn sai người dọn sạch sẽ sau đó đặt Lâm Tử xuống giường. Nó bất tỉnh nên chẳng biết chuyện gì xảy ra, trên cổ nó hằn lên năm ngón tay sói đỏ bầm rướm máu. Trên móng con sói tinh này có độc, hễ ai bị chúng cào trúng bảy ngày sau nặng thì thịt thối rửa chết hoặc nhẹ thì biến thành yêu sói và mất hết tri giác con người. Chất độc từ từ lan rộng ra vùng cổ, tình thế cấp bách Cổ Huyết bấm bụng mọc nanh cắn rách ngón tay mình đút vào miệng nó. Đây là cách duy nhất để giải độc Ma Sói, máu của ma cà rồng có thể áp chế chất độc ngăn sự lan rộng cơ thể. Tiếp đến hắn lấy lọ thuốc màu xanh ngọc bỏ vào mồm Lâm Tử, viên thuốc tự tan trong lưỡi. Dược liệu này vô cùng quý hiếm, nó được bào chế từ 12 loại cỏ ma còn gọi là Thảo Độc Ma chỉ mọc ở Tuyết Linh Sơn, ngọn núi hiểm trở nhất và nguy hiểm nhất Yêu Linh Giới. Loại cỏ này là cỏ ma, chúng chứa chất độc ai lỡ liếm phải đều tái xanh tắt thở. Tuy vậy, nếu chúng đồng luyện chung dòng máu của ma ca rồng có thể hoá thành thuốc giải độc Ma Sói. Thuốc giải ngấm vào cơ thể, vết móng tay trên cổ Lâm Tử nhạt dần rồi biến mất. Sắc mặt trở nên hồng hào, tay chân bắt đầu cử động, nó mở nhẹ đôi mắt giật mình lùi lại vì hình ảnh gã Cổ Huyết đập ngay trước mắt. Nó nhắm mắt nhìn thử lần nữa kiểm chứng xem đây có phải chăng là ác mộng? Kết quả y như cũ, Lâm Tử tim mạch rối loạn đập nghe " Pặc Pặc " gần bay ra khỏi lòng ngực.
" Lạy chúa con! Là mơ sao sống động dữ vậy trời? Giấc mộng 3D chắc? "
" Không phải mộng mị gì đâu, nhìn cho kỹ, là thật đấy! " Hắn chồm tới nở nụ cười ma quỷ cất giọng lạnh lẽo.
H..Hỡi..Ôi..!!!
Nó sốc nặng ngất xỉu, hắn lay lần hai mới tỉnh dậy, nó đành chấp nhận sự thật khủng khiếp này. Lâm Tử rình rình liếc hắn, bị bắt gặp cặp mắt gian lận nó thót tim quay đầu nhanh vô tình tự hại bản thân trật khớp cổ " Ẩy ya! ".
Hắn phì cười: " Hừm, cho chừa tội nhìn lén người khác! Có cần... tôi bẻ ngược lại không? "
" Ông ơi! Hắn mà bẻ có nước gãy luôn cằng cổ! " Nó nhăn nhó tự mát xa nhận định trả lời hắn: " Hông có mượn à! "
Lâm Tử ngoáy ngoáy một hồi cổ hết đau, nó nghi vấn: " Ê, ở đây là chỗ oái oăm nào thế? Sao anh có mặt ở đây? "
Cổ Huyết ngạo nghễ đáp: " Là cung điện Ma Linh Thành thuộc Yêu Linh Giới, đồng thời cũng là nhà của tôi! "
" Khoan đã, tôi có nghe lầm không nhỉ? Anh nói gì hở? " Lâm Tử chẳng tin vào màng nhĩ bản thân nghi hoặc.
Hắn nhoẻn miệng gian manh nói: " Cô, tôi cùnh xuyên không ngược về thế giới của tôi. Yêu Linh Giới. Tôi là Quốc Vương Yêu Linh Quốc ở yêu giới, hiểu chưa? "
" Thật sự... là vậy...? Trời ơi tui chết chắc roài! Sao số tui khổ vậy chài? " Nó bỗng thấy sụp đổ hoàn toàn.
" Kể từ bây giờ, Lâm Tử cô phải tuân thủ quy định ở đây. Lời tôi nói chính là thánh chỉ, nghe rõ chưa? Cấm không được đi lung tung bậy bạ khi không có sự cho phép của tôi! " Cổ Huyết ra oai ban lệnh.
" Dạ thưa Vạn Tuế Gia! Thảo dân tuân chỉ! Kiểu này khác gì ủ tờ hở chời? " ( Ủ tờ nói láy là Ở tù) Bà tác giả ngậm ngùi.
Hắn rời phòng đóng cửa dặn dò cô hầu ở ngoài chăm sóc phục vụ cẩn thận không cho nó rời cửa nửa bước. Cổ Huyết lên điện thượng triều, bên ngoài có một nữ nhân muốn triệu kiến Quốc Vương. Cô ta mặc y phục màu đỏ thẫm có ống tay rộng dài, cổ hở ngang vai chữ Y lộ phần xương quai trắng nõn nà khoe khe hở phần ngực khít sâu đầy sự quyến rũ lả lơi. Tóc trắng gợn chút hồng anh đào cài trâm ngọc xoã dài mượt mà, mặt hoa da phấn, môi đỏ gợi cảm. Vẻ đẹp mị hoặc, kiêu sa. Mỹ nhân khiến bao nhiêu đàn ông say mê nguyện chết vì nàng ta đếm không xuể. Nàng ta tự xưng tên Bạch Diệp Ảnh, là yêu hồ tu luyện trên núi Lập Sơn. Cổ Huyết chưa kịp truyền lệnh nàng đã vội bay vào điện uyển chuyển đáp xuống đứng trước mặt nói lời chào thân mật.
" Bạch Diệp Ảnh bái kiến Quốc Vương! Ngài đi đâu thế? Em tìm khắp nơi, sao bây giờ mới chịu xuất hiện? "
Hắn bỏ ngoài tai toàn bộ lời nói của nàng ta hỏi dứt khoát: " Ngươi lại đến đây làm gì nữa? "
Nàng che miệng cười ôn nhu hồi đáp: " Ngài quả thật chẳng thay đổi gì cả, vẫn lạnh lùng vô tình như xưa! Em đến tìm ngài trò chuyện thôi mà, nếu ngài cần em em sẽ lập tức đến bên cạnh ngay! "
" Không có gì nữa thì, người đâu...Tiễn khách! " Hắn gọi hai tên lính đuổi nàng ra ngoài.
Bạch Diệp Ảnh cười khúc khích xoay một vòng hoá thành làn khói trắng biến mất. Nàng ta đứng ngoài phố nhìn lên toà lâu đài tự nhủ: " Cổ Huyết Ma Vương! Ngài phải là của ta! Ngài lạnh nhạt với ta thật làm ta đau lòng! Mọi tên nam nhân trên cõi đời này đều si mê ta, cớ sao ngài không thích ta chứ? "
Nàng biến trở về núi, biến tới Lang Thạch Động tuyết phủ trắng xoá. Nàng đụng trúng Hắc Lang Tinh toàn thân máu tanh nhuốm đỏ đang nằm gục rên ư ử ngoài trời. Hắn ta thương tích trầm trọng, một tay đứt lìa. Óc tò mò trỗi dậy, nàng ghé thăm hỏi han.
" Này, Hắc Lang Tinh tại sao ngươi bị thương nặng thế? Nói ta nghe thử! "
Hắn trừng mắt sói nhìn lên tha thiết: " Cứu...Ta! Ta...bị...Cổ Huyết Ma Vương đả thương, hắn...chặt... chặt cánh tay của ta! "
Nàng ta mỉa mai: " ỒH Hứ! Ngươi đắc tội ngài ấy chứ gì, đồ chó ngu ngốc! "
" Nàng...??? Ta là sói...không phải chó! Làm ơn... cứu ta! " Hắn gục đầu bất tỉnh.
Bạch Diệp Ảnh tốt bụng trị thương giúp hắn, nàng dùng phép thuật cộng thêm thần dược nối cánh tay bị đứt thành công mỹ mãn. Hắc Lang Tinh nằm trong động thân thể hồi phục, hắn đem chuyện kể cho nàng ta nghe. Nàng ta hết sức kinh ngạc: " Sao? Cô gái đó là ai? Từ đâu tới? "
" Ta làm sao biết chứ, không biết cô ta còn sống hay đã chết rồi? Tất cả lại là hắn! Cô ta dáng người nhỏ con nhưng đầu óc cũng cứng cỏi thật! " Hắc Lang Tinh hồi tưởng trong cơn tức giận.
" Hình dáng cô ta thế nào? Có xinh đẹp hơn ta chăng? " Bạch Diệp Ảnh vuốt mái tóc hỏi.
" Khừ khừ! Tầm thường chết đi mất! Chả có điểm gì để nói cả! Không thể đem so sánh với dung mạo tuyệt trần của nàng dược! " Hắn cười khinh nó không quên nịnh hót Bạch Diệp Ảnh vài câu có cánh.
" Xừ, ngươi khéo nịnh bợ nhỉ? Lo chữa trị vết thương đi! Thuốc của ta chỉ có tác dụng làm chậm quá trình hoại tử, hoàn toàn không có khả năng chữa dứt điểm. Haizzz... ngươi cũng xui xẻo thật! Lãnh nguyên một đòn " Đoạt Mệnh Yêu Phá " bởi " Huyết Hồn Đao " của ngài ấy. Ngươi nên tới Phù Linh Cốc tìm " Chi Tử Hoàn " mà đắp lên. Không nhanh thì hai ngày nữa chờ ta đem thịt người tới cúng bái ngươi! Khakhakha! " Nàng ta vừa chế giễu vừa khuyên giải.
Chi Tử Hoàn là loại thảo dược hiếm bậc nhất, mỗi năm vào cuối thu đến hết mùa đông mới nở một lần. Mỗi chu kỳ chỉ có ba bông hoa màu đỏ huyết, cánh hoa tựa hình ngón tay bị lột da, nó thuộc họ hoa Bỉ Ngạn nhưng mọc ở khe đá hiểm trở tại Phù Linh Cốc. Bất kể yêu ma quỷ quái nào muốn xuống Phù Linh Cốc hái hoa đều bỏ mạng, vì tính chất vô cùng độc, những nhánh gai xung quanh nó biết cử động. Chỉ cần chạm phải là bị nó hút cạn máu. Muốn hái được cần bắt theo một con động vật ăn thịt ví dụ như bò, heo, khỉ, hổ dâng cho đám gai đó xơi tái. Sau khi hút no máu, nó sẽ ngủ thiếp đi. Khi đó ta phải nhẹ nhàng ngắt cánh hoa mà không sợ nó phát hiện, nên nhớ phải thật khẽ khàng kẻo nó thức dậy là xong cuộc đời.
" Nàng nói xem, ta thân mang trọng thương với chút sức lực này làm sao tới Phù Linh Cốc? " Hắc Lang Tinh yếu ớt phát ngôn.
Bạch Diệp Ảnh đồng ý giúp hắn tìm đại tên yêu quái nào đó thuê lên Phù Linh Cốc hái thuốc, xong việc có thưởng. Nàng ta không đột nhiên tốt như vậy, tất cả có nguyên do của nó. Bạch Diệp Ảnh trao đổi điều kiện rằng sau khi hắn bình phục, bằng mọi giá phải bắt được đứa con gái kia giao nộp. Hắc Lang Tinh đồng ý chấp thuận điều kiện, hắn bảo: " Mọi chuyện theo kế hoạch! "
......
Yêu Linh Giới ___
" Thất Tố cô thấy sao rồi? Nằm yên đây tôi lấy thuốc trị thương cho cô! " Nam Cung Tần Vũ nóng ruột lo lắng.
Tư Không Thất Tố nằm nhắm mắt trên giường bệnh tư phòng của cô, ngực cô đau nhói bởi bàn tay sói đánh một chưởng. Tần Vũ chạy đôn chạy đáo tìm thuốc đặc trị, anh ta chạy đi kiếm Quốc Vương xin dược liệu hiếm. Cổ Huyết rộng rãi đến nỗi tặng cận thần của mình nguyên lọ thuốc quý, hắn bình thản bảo: " Ngươi cứ lấy mà chữa trị cho cô ấy, chỗ ta vẫn còn! "
Tần Vũ vui mừng dập đầu tạ ơn hắn ba lạy rồi hấp tấp chạy trở về phòng trị liệu, anh cho cô uống một viên liền có khởi sắc. Tác dụng thật thần kỳ, nội thương giảm đi rất nhiều, vết chưởng không còn đau nữa mà tự biến mất vĩnh viễn. Thất Tố hiện tại nằm nghỉ ngơi, cô có thể yên tâm ngủ ngon lành. Nam Cung Tần Vũ ngồi canh cô ngủ hai mắt anh chiêm ngắm vẻ đẹp cô khi say ngủ một cách mê mẩn, anh đâu ngờ ngài Quốc Vương vốn nổi tiếng lãnh khốc vô tình Cổ Huyết thế kia lại đối xử rộng rãi ôn hoà như bây giờ. Thật là điều đáng ngạc nhiên! Tối đến canh 1, Lâm Tử nhà ta nhàn rỗi quá nên đâm ra chán nản. Nó ngồi phịch xuống giường tự kỷ nói chuyện với thím gương, bụng nó réo lên " Òn Ọt ". Nó thở dài vắt chân chéo tay bưng nguyên ấm nước uống cạn. Cô người hầu bước vào chứng kiến kỹ thuật uống nước của nó mà kinh hãi, cô ta lễ phép hỏi.
" Cô...có cần thay bình nước khác không? Tôi thấy cô hình như rất khát nước? "
" Đúng đấy, tôi vừa khát vừa đói đây nè! Cho hỏi chủ nhân các người có định bỏ đói tôi không vậy? " Nó ngồi thẫn thờ ợ nước ồ ồ nói.
" Hừ, biết đói rồi sao? Theo tôi! " Cổ Huyết trầm giọng đẩy cửa vào phòng nó kéo khuỷu tay nó lôi ra ngoài.
" Wey wey... Đưa tôi đi đâu vậy hả? Nhẹ tay thôi chứ! " Nó bị lôi đi la oai oải.
" Đi ăn! " Hắn đáp gọn hai chữ.
Nói tới đi ăn hai con ngươi bà tác giả sáng như trăng rằm Trung Thu, dưới sảnh phòng ăn lấp lánh những món ăn sơn hào hải vị. Hai hàng nước bọt ứa ướt hết mép nó, Lâm Tử thấy đồ ăn hơn thấy vàng. Lòng nó mềm nhũn kéo ghế ngồi ăn vô tư, bất giác nó ngó lên miệng còn ngậm mảnh thịt gà chưa kịp nuốt đối diện với con mắt đỏ như lửa từ gã Cổ Huyết đương đăm chiêu ngồi dòm nó thắm thiết. Lâm Tử vội nuốt chửng miếng thịt khoả tay bảo: " Ăn đê! Tôi đâu phải đồ ăn mừ anh nhìn sống chết vậy hả quý ngài Quốc Vương? "
Hắn tặc lưỡi đầu hàng: " Cô thật là quý cô thô lỗ nhất trên đời! Thần kinh đứt dây! "
" Ok tôi có phủ nhận bao giờ đâu! Hô Hô! Anh cũng bịp bợm nhất đó mờ hở Kaka! " Lâm Tử cười ha ha phản pháo.
" Hừm, mình bịp bợm cái gì chứ? " Hắn nhai sushi bụng thầm nghĩ.
" Ôi... Ngài Quốc vương lúc ăn cũng đẹp trai nữa! Mấy cô coi kìa, răng môi ngài ấy cũng hấp dẫn chết người! Ôi mẹ ơi tôi chịu hông nỗi nữa ồi! " Một tỳ nữ sắp ngất chia sẻ thông tin.
" Ui trời mẹ nội ơi! Có cái môi với hàm răng mờ cũng ca lên tận mây xanh! Cầu trời cho hắn răng cắn vào lưỡi chơi cho biết mùi! " Lâm Tử cô cô cười hí hửng trù ẻo.
Lời tiên đoán ứng nghiệm, gã Cổ Huyết sặc nước răng cắn trúng lưỡi sắc mặt khó coi vô cùng. Hắn lườm nó sắc bén đểu giả: " Uey, cô dẹp hết mớ tư tưởng xằng bậy của cô đi! "
Nó có tật giật mình ngước lên le lưỡi liền bị hắn gắp củ cải đỏ nhét đầy họng ú ớ không thành tiếng, hắn cười ma quái đắc ý. Phần nó nghẹn cứng họng phải tiếp nước vuốt ngực thở phào.
" Ực, xém chết! "
Tráng miệng bánh Hanabiramochi nhỏ xinh mang hình cánh hoa tuyệt đẹp, có hình chú thỏ cực kỳ dễ thương. Chưa bao giờ được ăn loại bánh lạ này, Lâm Tử tỏ ra hưng phấn đưa lên miệng thưởng thức.
" Woa ngon quá! Ngọt thanh lại thơm nữa, ôi trà xanh cũng thơm dã man luôn! Nhoam Nhoam! " Nó nhai nhóp nhép tấm tắc khen ngợi.
Cổ Huyết khoanh tay nghiêng đầu hỏi: " Ăn no chưa? Có muốn ra ngoài ngắm cảnh đêm ở Ma Linh Thành không hử? "
" Ma Linh Thành? Đi đâu cơ chứ? Ơ tôi...giờ trễ...người tôi vẫn chưa tắm! " Nó ấp úng lắp bắp.
" Dẫn cô ta đi tắm! Lấy thêm mười bộ quần áo mới đem vào phòng Lâm Tử! " Cổ Huyết hạ lệnh sai cô nữ tỳ nọ theo hầu hạ.
" Vâng! "
Nó lẽo đẽo theo sau lưng cô nữ tỳ đến một căn phòng có bồn tắm làm bằng thùng gỗ hiếm bóng bẩy rộng rãi, nước ấm pha sẵn, khăn và 5 loại dầu tắm thảo dược. Quần áo nữ tỳ xếp để trên kệ cạnh bồn tắm, Lâm Tử bảo cô nữ tỳ ra ngoài canh cửa. Nó cởi đồ ngâm mình trong dòng nước ấm kỳ cọ toàn thân, tiếp theo nó chọn 1 trong 5 loại dầu thảo dược có cả loại dùng để gội đầu. Mùi hương nó chọn là mùi hương độc đáo nhất, nó chiết xuất từ loài hoa Chocolate Cosmo. Thực sự, xưa nay nó vẫn luôn sử dụng mùi hương này, thời điểm hiện tại may mắn có cùng loại với sữa tắm nó thường dùng. Loại Hoa thường có màu sôcôla, mùi hương thơm dịu vào mùa hè, mùa đông khiến người khác cảm giác ấm áp bình an khi ngửi. Nó được sự pha trộn tự nhiên của Vani, cà phê và cacao. Loài hoa này đã bị tuyệt chủng hàng trăm năm, rất khó tìm. Còn nữa, chưa cô gái nào sở hữu mùi lạ như thế. Thoa dầu lên da, nó cảm thấy dễ chịu thoải mái thư giãn. Rửa sạch cơ thể, nó gội luôn đầu tóc dơ mấy ngày nay. Mùi hương thoang thoảng lan xa bay ngập vào phòng gã Cổ Huyết làm hắn phân tâm hướng mũi ra cửa sổ ngóng cổ cò.
" Cũng biết chọn quá đấy! Quen mùi này thật rồi! " Hắn lảm nhảm.
Máu tọc mạch bỗng dưng dâng trào, hắn bỏ sách phi thẳng đến nơi xuất phát ra mùi thơm. Hắn mon men bước chậm rãi thư thái ngắm tinh tú trên bầu trời, mấy chốc đến trước cửa phòng tắm. Chị gái nữ tỳ há miệng kinh ngạc đứng chết một chỗ nhìn hắn miệng lưỡi cứng đờ. Cổ Huyết ra ám hiệu bảo chị ta im lặng mình hắn đứng ngoài cửa đợi nó. Lâm Tử đầu quấn khăn, nó mặc y phục hoàn tất kéo cửa bước ra ngoài. Mắt nó tưởng tượng sắp lọt tròng vì thấy hắn thù lù ngoài cửa, nó hãi hùng hét lên: " B...B...Bớ...! "
Hắn nhanh tay bịt miệng nó: " Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! "
" A...A...Anh...làm gì ở đây hã? Đ...Đ..Định rình mò con gái tắm hã? Ối mẹ ơi ghê quá! " Lâm Tử che miệng thảng thốt kinh hoàng.
" Này, nghĩ đi đâu thế? Cô có điên không hử? Cho không tôi còn chả thèm! Đầu chứa bã chuột à? " Hắn khõ trán nó mắng tơi bời.
Nó giơ nắm đấm đe nẹt hắn: " Thế thế anh ở đây làm quái gì hở? Chỗ đàn bà con gái người ta tắm rửa ờ, qua đây bộ muốn ăn đòn á? "
Hắn bực mình vì bị nó nghi ngờ nhân phẩm, hai bên chẳng ai thèm nhìn mặt ai cứ thế cô nữ tỳ run sợ lên tiếng xin phép: " Thưa Quốc vương! Nô tỳ xin phép đi làm việc khác ạ! "
" Đi Đi! "
" Dạ! "
Cô ta sợ hãi chạy thục mạng, tình hình chiến sự căng thẳng. Lâm Tử cất câu: " Tôi lên phòng lau tóc trước! Khỏi bye bye! "
Hắn cũng quay mông theo sau, nó đi nửa đường quay lại thấy hắn tò te theo mình không khỏi đa nghi.
" Gì nữa đây? Về ổ anh đi chứ! "
" Làm gì làm nhanh lên, lát tôi lên là phải xong chuyện đó! Chuẩn bị đồ ra ngoài! " Cổ Huyết liếm môi nói.
" Uh! Biết rầu nói dai gớm! " Nó cằn nhằn đóng cửa.
Hắn lắc đầu bỏ vào phòng thay xiêm y khác, giắt đao sau lưng. Trang phục vừa thay mang màu trắng tinh điểm lá trúc đen ở cánh tay và dưới tà áo, thắt lưng màu đen. Tóc lần này hắn buộc vải đen tóc mai dài phớt hờ hai bên trông tuấn tú chết người. Lâm Tử diện bộ y phục màu nâu nhạt bít cổ, tay rộng, thắt lưng nâu đậm giắt kiếm bên hông trái. Tóc nó buộc cao bằng vải nâu gọn gàng để lộ phần ót mảnh mai nhỏ xinh. Hai người họ chạm mặt nhau ngoài sảnh điện. Gã Cổ Huyết bảo nó lên ngựa, con ngựa hơi bị cao nó trèo lên không tới cứ hụt chân hoài. Hắn nóng lòng bưng eo nó hất lên lưng ngựa hại con nhỏ hú hồn hú vía tim quánh thùng thùng. Hắn nhảy phắt đã yên vị phía sau nó, tay hắn cầm dây cương, tay kia giữ roi da dùng để quất ngựa. Chú bạch mã đẹp trai phong độ thế này cớ sao phải chở hai con à không là một người một nửa yêu quái khó ở thế này?
( Hỏi thằng nào sản xuất ấy! Tác giả xin việtsub lời chú ngựa)
.........
Hết chương 2 _ Tác giả: Thiết Tử Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...