“Nhóm người Khiếu Sanh đang hành động, hẳn là muốn đánh úp chúng ta.
Điều quan trọng là bọn chúng có mang theo thuốc nổ, xem ra là muốn diệt chúng ta rồi.”Gương mặt Tích Di khẽ trầm xuống, cô có nghe Phổ Tâm nói về tên Khiếu Sanh đó.
Vài ngày sau mạt thế thì Khiếu Sanh đã đến đây, vũ khí tiên tiến đầy đủ, thuộc hạ dưới tay không những đông đảo lớp lớp mà cỏn bền bỉ mạnh mẽ.
Với thế trận đó, nói lên rằng hắn ta muốn chiếm cứ một phương.Nếu không phải năm người Phổ Tâm là quân nhân, ai nấy đều sở hữu dị năng thì với thế trận kia của Khiếu Sanh, nhất định đã phải giương cờ trắng đầu hàng từ lâu.
Tích Di có thể đoán được Khiếu Sanh nghĩ gì, chủ yếu là hắn ta cũng muốn chiêu mộ năm người Phổ Tâm.Thế nhưng sau khi thấy hắn ta tàn nhẫn như vậy, không tiếc sát hại người vô tội để nuôi dưỡng quái vật thì năm người Phổ Tâm lập tức hoảng hồn một phen.Sở dĩ nói là quái vật vì những thứ hắn đang nuôi là nửa người nửa zombie.
Tích Di cũng đã từng đi xem xét qua.
Nửa người là bởi các giác quan của chúng đều hoạt động, không những hoạt động mà trái lại còn hoạt động tốt hơn các giác quan của người bình thường.
Hơn nữa bọn chúng có thể sinh sản, còn phương pháp cụ thể thì năm người Phổ Tâm cũng chưa điều tra ra.Nửa zombie là bởi chúng không biết đau, thân thể cứng như đá, bắt buộc phải chặt đầu thì chúng mới ngã xuống.Điểm đáng sợ là, chúng có thể tiến hành bạo thể ngay sau khi bị giết để bắt đầu tái sinh, sống lại lần nữa với kích thước to lớn gấp đôi.
Điều này rất giống với đặc điểm của zombie dị năng, thế nhưng may thay chúng lại không có dị năng.Trái lại, hình thù của chúng rất quái dị, hơn nữa còn có độ bền bỉ đến kinh ngạc.
Mà kêu chúng là quái vật cũng không đúng, những tay thuộc hạ của Khiếu Sanh gọi chúng nó là Bạt Sinh.Ngay từ đầu, khi Tích Di nghe Phổ Tâm nói về những điều đó, cô đã có một dự đoán riêng ở trong lòng.Cho đến khi cô tận mắt chứng kiến, thấy một tên thuộc hạ gầy như que tăm của Khiếu Sanh dùng một cây sáo để khống chế Bạt Sinh.
Vào giây phút ấy, Tích Di lập tức có thể khẳng định Khiếu Sinh có quan hệ không cạn với Cảnh Nguyên gia.Gia tộc Cảnh Nguyên là ai chứ? Là chủ mưu đứng sau mạt thế, bởi Cảnh Nguyên gia nên mạt thế mới xuất hiện.Vì vậy, theo như lời tường thuật của Phổ Tâm, chỉ vài ngày sau mạt thế Khiếu Sanh đã mang theo hành trang vô cùng đầy đủ đến nơi này, hiển nhiên là hắn ta đã sớm có chuẩn bị.
Hơn nữa hắn ta còn ở nơi này thảnh thơi nuôi nhốt và thí nghiệm Bạt Sinh, nếu nói hắn ta không có chút quan hệ nào với Cảnh Nguyên gia thì Tích Di căn bản là không tin.Mà nay, Khiếu Sanh thấy không thể chiêu mộ được nhóm người Phổ Tâm, dạo gần đây lại có thêm sự xuất hiện của cô.
Hiển nhiên là Khiếu Sanh không muốn đêm dài lắm mộng, chuốc thêm phiền phức nên mới quyết định diệt cỏ phải diệt tận gốc, dứt khoát xử lý bọn họ.Xem ra tên Khiếu Sanh này muốn biến đảo Đầu Lâu thành cấm địa nghiên cứu để trợ giúp cho Cảnh Nguyên gia chăng?Sính Châu từng nói, Khiếu Sanh là kẻ có tiền có quyền, không một ai dám đắc tội hắn.
Thế nhưng đó là ở trong nam, còn nơi đây là ở ngoài đất bắc, hai gia tộc lớn nhất có dây mơ rễ má, thậm chí là có thể tác động lên Chính phủ nước nhà chính là gia tộc Hoàng Lũy và gia tộc Cảnh Nguyên.Đoán chừng, cuộc sống có thể làm mưa làm gió của Khiếu Sanh chính là nhờ vào sự che chở của Cảnh Nguyên gia.Có lẽ là thấy rõ tình cảnh của hai đại gia tộc ở miền bắc, do đó ở đất nam, quyền lực được Chính phủ kiểm soát rất gắt gao.
Dù sao thì Chính phủ cũng không thể tự tiện động vào hai đại gia tộc đó, cái danh giúp Tổ quốc cứu nước thật sự quá lớn.Tổ tiên của hai đại gia tộc ở miền bắc có công rất lớn trong việc trợ giúp Chính phủ đánh đuổi giặc ngoại xâm vào thuở xa xưa, thế lực cũng từ đó mà được xây dựng, thâm căn cố đế.Cũng nhờ vào sự thiết lập khá rõ ràng của tác giả nên Tích Di không cần tốn quá nhiều công sức để suy đoán.
Mà có lẽ, đây cũng là những thứ ít ỏi còn sót lại trong tâm trí của Tích Di, những tình tiết khác về bộ tiểu thuyết, cô đã hoàn toàn quên mất.Thực ra, có đôi lần Tích Di cũng tự hỏi, phải chăng một ngày nào đó cô sẽ triệt để quên sạch tất thảy mọi thứ, kể cả chuyện cô từng là ai và đến từ đâu?Tuy vậy, Tích Di chỉ tự suy đoán như thế mà thôi.
Cô không phải là người tiêu cực, cuộc sống của cô là luôn hướng về phía trước.Cô có thói quen nghĩ đông nghĩ tây cũng là để bản thân kịp thời thích ứng trong mọi hoàn cảnh chứ không phải tự khiến mình rơi vào hố sâu của sự tiêu cực, từ đó cứ luôn lo sợ và sầu khổ.
Có lẽ nhờ vậy, cô mới có thể đi được đến ngày hôm nay, vượt qua chốn Địa ngục kia của tổ chức.Trở về với hiện tại, ngay khi Tích Di vừa há miệng định nói gì đó với năm người Phổ Tâm thì phía sau, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Di ơi…"Tích Di mở to hai mắt, lập tức di chuyển về phía sau.
Người vừa kêu cô, không ai khác chính là Sính Châu.
Thấy Sính Châu đã thức tỉnh dị năng thành công, trong lòng Tích Di không khỏi hiển hiện lên một tia vui mừng.Ánh mắt cô thoáng liếc sang Bella, chỉ thấy cô ta vẫn đang chìm sâu vào cơn sốt cao, cả người đỏ gay.
Hoa Sinh không chống chọi được cơn buồn ngủ, bấy giờ đang ngồi ở một bên ngủ gục, nhưng tay vẫn nắm thật chặt lấy tay của Bella, có lẽ chỉ như vậy, Hoa Sinh mới cảm nhận được giữa hai người còn chút liên kết gì đó.Tiếng thở dài của Tích Di rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không một ai có thể nghe thấy.
Cô ném cho Sính Châu ít bánh ngọt và sữa tươi.
Lần tập kích này của Khiếu Sanh là muốn tiêu diệt hết tất thảy bọn họ, có thể nói rằng phải quyết chiến với nhau một trận.
Nếu không phải người chết thì chính là ta mất mạng.Dẫu cho Sính Châu vừa tỉnh dậy sau những ngày dài đấu tranh trên đường ranh sinh tử đi chăng nữa, Tích Di biết cô ta sẽ không chịu khoanh tay nhìn trận chiến này.
Mà tư vị của sự thù hận, không phải Tích Di chưa từng nếm trải, do đó cô không hề can ngăn Sính Châu."Sắp phải đối mặt với Khiếu Sanh rồi đấy."Sính Châu lồm cồm ngồi dậy, cố gắng nuốt đồ ăn vào miệng.
Hiện tại, cô ta vừa mới tỉnh dậy mà thôi, "khẩu vị" là thứ không hề tồn tại trong lúc này.
Thế nhưng để có sức, cô ta không quan tâm đến thứ gọi là khẩu vị, cô ta chỉ quan tâm tên Khiếu Sanh kia có chết trong tay mình hay không.Tích Di xoay người, bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho năm người Phổ Tâm.
May mắn làm sao, Phổ Tâm chính là dị năng giả hệ thổ, điều đó vô tình tạo ra lợi thế cho bọn họ, chưa đến phút chót thì vẫn chưa biết rõ ai là kẻ bại trận, người cười cuối cùng mới chính là người chiến thắng.Phổ Tâm độn thổ ra bên ngoài, sau khi quan sát tình hình thì đúng như những gì Tích Di dự đoán, thuốc nổ được xếp dày đặc cả bên trong lẫn bên ngoài của cửa hàng bán đồ lưu niệm.Hiển nhiên là Khiếu Sanh không biết rõ cánh cửa dẫn xuống tầng hầm nằm ở chỗ nào trong cửa hàng lưu niệm, do đó hắn ta mới dùng phương thức thà giết lầm còn hơn bỏ sót, muốn cho nổ tung mỗi một ngóc ngách trong cửa hàng lưu niệm.Nếu đây chỉ là loại thuốc nổ bình thường thì tất nhiên không thể ảnh hưởng đến tầng hầm.
Nhưng trong trường hợp, đây đều là loại thuốc nổ bình thường, Khiếu Sanh sẽ tốn bao công sức, cử người của hắn ta mai phục ở nơi này để châm thuốc nổ cho vui thôi sao? Hoặc giả muốn hù dọa bọn họ một phen?Đó là chuyện không thể nào.
Do đó, Tích Di biết rõ loại thuốc nổ này nhất định không bình thường, dù sao hắn ta cũng là thuộc hạ của Cảnh Nguyên gia, vật liệu nổ hắn ta sử dụng nào có thể tầm thường được chứ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...