Tích Di thu mắt, ra dấu cho Sính Châu vào bên trong, bản thân ngồi vào tay lái chờ đợi.
Hiện tại đã có người thấy xe ở chỗ này, cô không thể nghỉ ngơi tại đây qua đêm, đợi đoàn xe đi xa một chút cô sẽ di chuyển đến một chỗ khác.
Tuy đêm đến, khi nghỉ ngơi đều sẽ chia nhau ra canh gác, nhưng nửa đêm bị đánh úp là chuyện không ai mong muốn, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Nhưng động cơ xe ngày càng gần, hơn nữa còn tăng tốc chạy đến bên này, Tích Di híp mắt, nhanh chân đạp ga, đánh tay lái rời đi.
Nhưng chiếc xe Jeep vẫn bám theo phía sau cô, Tích Di cau mày, muốn trấn lột à? Xem thường người khác thật đấy.
Ở ghế sau, Kha Chinh và Sính Châu vô cùng lo lắng, xem ra bọn họ lại gặp phải kẻ xấu, đám người Tự Sính đi liền có đám người khác đến, mạt thế thật quá nguy hiểm.
Tích Di không phải tay mơ, kỹ năng lái xe thuộc dạng thượng thừa, vì thế cứ người chạy kẻ đuổi gần một tiếng đồng hồ, tâm tình cô đã tệ tới cực điểm.
Thông thường, nếu muốn trấn lột thì cũng đã thấy khó mà lui, nhưng chiếc xe Jeep đó luôn đuổi theo cô, dường như không bắt được không thôi, vậy là sao nhỉ? Trên xe cô cũng không có thứ gì hiếm lạ, hay là kẻ thù tìm đến nên mới truy tới cùng như vậy?Tích Di ngẫm nghĩ một chút, nếu nói người có kẻ thù mạnh, trong xe cũng chỉ có Sính Châu, còn Bella thì cô không rõ.
Cô đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, chạy mãi thế này cũng không phải là cách, mặt trời đã sớm khuất dạng từ lâu, đường xá ban đêm tối tăm mù mịt, rượt đuổi thế này có phần quá nguy hiểm, lỡ không may gặp phải đám zombie biến dị nào đó thì tình hình càng tệ.
"Sính Châu, mở bản đồ ra xem.
"Sính Châu lập tức mở bản đồ ra, nhìn nhìn một lúc, giơ bản đồ lên rồi chỉ một điểm: "Đây Di, chúng ta đang ở đoạn này, phía trước có một khu rừng, xa chút nữa thì có trung tâm thương mại lớn, quảng trường, chỗ đó là khu trung tâm của thành phố bên cạnh.
"Tích Di liếc mắt nhìn qua bản đồ, trong đầu nhanh chóng tính toán, hiện tại cô đang chạy trên đường cao tốc, hết đoạn đường cao tốc này sẽ đến một khu rừng cao su, xuyên qua rừng cao su sẽ đến trung tâm của thành phố bên cạnh.
Diện tích rừng cao su kia khá lớn, hơn nữa nơi rừng rú như vậy, có nhiều thứ khó liệu trước, lại càng không có vật tư để tận dụng, nếu hiện tại dừng ở đó, khả năng gặp phải nguy hiểm là rất cao.
Còn dừng ở trung tâm thành phố, dù gì cũng có nhiều địa phương để ẩn nấp hơn, bên trong những tòa nhà đó cùng lắm chỉ có zombie biến dị mà thôi, không có nhiều thứ khó liệu như môi trường ngoài thiên nhiên, mà bên trong cũng có nhiều vật tư để tận dụng lúc cần thiết.
Tích Di dứt khoát quyết định dừng ở trung tâm thành phố bên cạnh, đầu tiên phải hỏi xem đối phương muốn gì, cùng lắm thì quyết một trận sinh tử.
Nghĩ đến đó, Tích Di nhấn chân ga tăng tốc, vượt nhanh lên một đoạn rồi quay sang hỏi Sính Châu: "Cô cầm lái chút được không? Chỉ cần đi thẳng về phía trước là được, tôi cần một phút.
"Sính Châu nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu, tay Tích Di vẫn giữ vô lăng, nhưng thân thể nhanh chóng di chuyển sang ghế phụ, Sính Châu nén cơn sợ, không dám chần chừ, lập tức chui từ ghế sau lên, cố gắng yên vị ở tay lái, bấy giờ, Tích Di mới chuyển vô lăng cho cô ta.
Kha Chinh ngồi phía sau, hồi hộp đến mức mồ hôi đầy đầu, từ lúc xuyên đến nơi này, cuộc sống mỗi ngày của cậu đều không khác gì một thước phim hành động Hollywood, vừa nguy hiểm vừa kích thích, thậm chí, cậu còn chưa bao giờ nghĩ rằng những chuyện điên rồ này sẽ xảy ra với mình.
Tay Sính Châu hơi run, ngay cả cô ta cũng không tin được bản thân vừa làm chuyện gì, trái tim trong lòng ngực như muốn vỡ ra, đập nhanh đến lợi hại, nhưng Sính Châu ép mình phải bình tĩnh lại, nếu cô ta không giữ chắc tay lái thì mọi người đều sẽ đi đời nhà ma.
Đây là lần đầu tiên Sính Châu lái xe với tốc độ thần chết như vầy, cũng may, cô ta chỉ cần giữ đường thẳng là được.
Mà Tích Di đang ngồi ở ghế phụ cũng không rảnh rỗi, lôi một đống vật tư ra bắt đầu chế tạo thuốc nổ, trong một phút cô có thể chế tạo hai cây thuốc nổ, cho nhiều chất tạo nổ một chút để tăng tính hủy diệt là được, thời gian gấp gáp, có còn hơn không, hai cây thuốc nổ hẳn là cũng đủ rồi, đánh không lại thì chạy cũng dư sức.
Kha Chinh ngồi phía sau trố mắt nhìn, cậu nhỏ giọng, có chút thận trọng hỏi: "Chị Di, chị có dị năng hệ không gian sao?"Ngay cả đầu Tích Di cũng không ngẩng lên: "Song dị năng.
""À, hóa ra là thế, vậy song dị năng của chị là hệ phong và hệ không gian sao? Em còn tưởng chị chỉ có dị năng hệ phong thôi.
Nếu chị có không gian thì quá tốt rồi, sau này thu thập được thứ gì đều có thể mang theo, không lo chết đói nữa.
"Sính Châu lắc đầu, xem ra Kha Chinh rất hợp với Tích Di, dường như đều có lòng đam mê với mỹ thực, hơn nữa cũng không để ý việc Tích Di không nói trước về không gian.
Sính Châu hiểu đây là lẽ thường, Tích Di không có nghĩa vụ phải nói với bọn họ, mà việc này cũng không quá quan trọng để ảnh hưởng tới bất cứ thứ gì, chỉ là cô ta vẫn khó nén buồn bã, cô vẫn là chưa tin tưởng cô ta, xem ra cô ta cần cố gắng hơn, hy vọng một ngày nào đó Tích Di có thể mở lòng, xem cô ta là một người bạn có thể tin tưởng.
Lúc này, Tích Di cũng đã chế tạo xong hai cây thuốc nổ, cô quét mắt qua biểu cảm của hai người một lượt, đưa tay giữ vô lăng cho Sính Châu trở về ghế sau, sau đó trở lại tay lái, cô cất giọng nhàn nhạt: "Ở mạt thế này, làm nhiều, nói ít mới có thể sống lâu, điều gì không quan trọng thì không nên để tâm.
"Kha Chinh và Sính Châu nhìn nhau, sau đó nhìn Tích Di gật đầu thật mạnh, Sính Châu cười hiền: "Châu hiểu rồi, thời gian qua bôn ba, gặp nhiều chuyện như vậy, Châu cũng biết rõ lòng người bạc bẽo, đáng sợ đến nhường nào.
May là gặp được Di nên mới có thể an toàn thế này.
Những lời Di nói, Châu sẽ ghi nhớ thật kỹ.
"Kha Chinh gật gù: "Chị Châu nói không sai, may mà gặp được chị Di, nếu không em đã chết mất xác ở chỗ nào rồi, mạt thế đến, lòng người càng hiểm ác, chúng ta nên cảnh giác.
"Mà trong chiếc xe Jeep phía sau, Phù Sơn có chút không tin vào mắt mình: "Đội trưởng à, anh dám chắc đó là cháu gái của anh sao? Anh không thấy họ vừa làm gì hả? Cô cháu gái ngây thơ nhà anh dám đổi tay lái trong khi xe đang ở vận tốc này ư?"Kính Thuần im lặng không đáp, khi nãy, anh nhìn bóng dáng của một cô gái trước cửa đồn cảnh sát, bỗng dưng cảm thấy giống cháu gái mình đến lạ, vì vậy liền kêu Phù Sơn chạy tới gần.
Nhưng có lẽ cô gái kia nghĩ bọn anh là kẻ xấu, do đó không đợi xe Jeep đến gần đã rồ ga chạy mất, Phù Sơn cứ thế đuổi theo, không ngờ kỹ năng lái xe của một cô gái trẻ lại tốt đến mức kinh ngạc, ngay cả Phù Sơn cũng suýt bị cắt đuôi mấy lần.
Mà bây giờ, bọn anh thấy hai cô gái phía trước đổi tay lái cho nhau, lát sau còn đổi lại lần nữa, dường như đó là chuyện không có chút nguy hiểm nào.
Thứ nhất, tấm hình trong tay Kính Thuần đã là hình ảnh của mấy năm về trước, khi ấy cháu gái mới học năm đầu tiên của bậc Trung học phổ thông, mà hiện tại cháu gái đã tốt nghiệp, con gái ở độ tuổi này đều trưởng thành rất nhanh, có lẽ không ít điểm khác biệt, nhưng dáng vẻ cô gái kia không khỏi quá mị hoặc, khí chất không giống cô cháu gái mới lớn của anh.
Thứ hai, tuy Kính Thuần chưa từng tiếp xúc với cháu gái, nhưng qua lời kể của anh trai thì tính tình cháu gái rất ôn hòa, hiền lành, vì được anh trai và chị dâu bảo bọc nên rất đơn thuần, suy ra cháu gái sẽ không có nhiều kỹ năng sống.
Từ hai điều đó, Kính Thuần gần như không có chút hy vọng nào rằng cô gái một thân bản lĩnh trong chiếc SUV kia là cháu gái của anh.
Có điều anh đã tìm kiếm quá lâu, nay… anh thật sự không nỡ bỏ qua.
Phù Sơn cũng hiểu rõ điểm này, do đó anh ta không tiếp tục mở lời, tập trung đuổi theo chiếc SUV đang phóng như bay phía trước, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ cứ kẻ truy người đuổi mãi thế này sao? Anh ta thật sự muốn vượt lên, chặn đầu xe SUV lại để nói anh ta không có ác ý, có điều anh ta không có bản lĩnh đó, mà người có bản lĩnh đó lại đang ngồi bên cạnh anh, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Mà với tốc độ này, muốn hét to lên với chiếc xe phía trước cũng không thể, ngay cả hạ cửa xe xuống cũng không được chứ đừng nói tới việc đưa đầu ra bên ngoài, chung quy là không thể làm gì khác ngoài cắm đầu cắm cổ đuổi theo.
Nghĩ đến đây, Phù Sơn không khỏi dở khóc dở cười, chắc hẳn Vĩnh Sách ở phía sau đang rất hoang mang, Kính Thuần phân anh ta đến xe khách phía sau để bảo vệ nhóm người kia, mà xe Jeep đột ngột chạy nhanh như vậy, Vĩnh Sách cũng sẽ đuổi theo, nhóm người hẳn đang rất hoảng sợ, nghĩ rằng đã có chuyện gì không hay xảy ra.
Suy nghĩ của Phù Sơn không hề sai, Vĩnh Sách chẳng hiểu mô tê gì, hoàn toàn không biết lý do vì sao xe Jeep bỗng dưng chạy nhanh như vậy, nếu không phải lúc đầu anh ta chú ý đến tình hình xung quanh thì cũng không thấy xe Jeep đuổi theo chiếc SUV.
Nhóm người trên xe khách rất bất an, thậm chí có người còn sợ hãi đến bật khóc, vô số câu hỏi vang lên khiến anh ta vô cùng đau đầu.
Lại nghĩ đến chuyện, nếu không có nhóm người này thì anh ta cũng đã ở trên xe Jeep, đồng hành cùng Kính Thuần và Phù Sơn, anh ta tức khí, gầm nhẹ: "Không muốn chết thì im lặng.
"Trên xe lập tức yên ắng, mọi người không hẹn mà đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bầu trời đêm như một con quái vật đang há to miệng chờ họ nhảy vào, mà chiếc xe khách vẫn lao vun vút trên đường cao tốc, khiến họ khó lòng bình tĩnh nổi, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Hoa Sinh thở dài, nén sợ hãi trong lòng, nhẹ giọng trấn an: "Mọi người đừng làm loạn nữa, anh Sách cũng ở trên xe, do đó anh ấy sẽ không để chuyện gì xảy ra đâu, càng huyên náo chỉ khiến cho tình hình càng tệ hơn mà thôi, mọi người nhẫn nại một chút.
"Lời Hoa Sinh nói không sai, mọi người cũng dần yên ắng trở lại, chỉ có thể trông chờ mọi chuyện bình an, họ đều không có dị năng, đều mang một bộ dạng chim sợ cành cong.
Hoa Phi ngồi bên cạnh cười khẩy: "Chị lo cho bản thân mình trước đi, đừng có nhiều chuyện.
"Nghe lời mỉa mai của em trai, Hoa Sinh mím môi không đáp, chỉ quay sang nhìn Cẩm Liên, thấy bà nhìn mình cười một cái, quay sang đánh nhẹ vào tay Hoa Phi, bày ra vẻ mặt giáo huấn qua loa, Hoa Sinh cũng nhếch môi cười khổ, lẳng lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Vì mọi người không chú ý nên không biết, ban nãy Hoa Sinh rõ ràng nhìn thấy xe Jeep đuổi theo chiếc SUV nên mới tăng tốc, dù không biết nguyên do đuổi theo là gì, nhưng căn bản không hề liên quan đến zombie.
*Hai tay Tích Di thuần thục xoay vô lăng, chiếc SUV lập tức điêu luyện rẽ ngoặt, sau đó không sai một li dừng trước cánh cửa lớn đang khép chặt của trung tâm thương mại mười tầng, đêm đen, nguồn điện không còn khiến trung tâm thương mại tối đen như mực, tòa kiến trúc đã từng rộn rã, nhộn nhịp đến nhường nào giờ đây lại im lìm, hiu quạnh đến thê lương, ở thời mạt thế, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, quả thật đáng buồn.
Ngó thấy xe Jeep cũng thuần thục rẽ ngoặt một đường rồi dừng lại, Tích Di híp mắt: "Hai người đi theo tôi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...