Đau quá! Thân thể của mình sao đau quá vậy? Hoàng, anh đang ở đâu vậy,đến giúp em với, người em đau quá, Hoàng, anh có nghe em nói gì không? Hoàng.....
Khoan đã, Hoàng? Là Vũ Minh Hoàng ư? Con người đã phụ bạc mình sao? Tại sao mình lại nhắc đến hắn ngay lúc này chứ? Tại sao vậy nhỉ?
Ha..ha.. ha..thật là buồn cười mà, tại sao lúc nào cũng như vậy chứ, tại sao lúc nào vào lúc mình đau đớn nhất mình cũng nhớ tới hắn, gọi tên hắn, mong hắn tới giúp đỡ, an ủi mình giống như trước đây vậy? Chẳng lẽ mình đối với hắn vẫn còn tình cảm sao? Chẳng lẽ dù hắn đã phụ bạc mình, mình vẫn còn yêu hắn sao? Chắc chắn đáp án chính là.....không.
Thật nực cười, Hoàng, anh biết không, tôi tự hỏi bản thân mình rằng là, không biết, từng có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của tôi không, có bao giờ anh tự hỏi bản thân mình rằng anh có từng yêu tôi, dù chỉ là một chút? Có bao giờ anh cảm động đối với những việc mà tôi đã làm cho tổ chức và cho anh mà dành cho tôi một phần tình cảm dù chỉ là thương hại, liệu có từng có không?Thôi, bằng vào những hành động của anh đối với tôi thì tôi cũng tự biết câu trả lời là gì rồi.
Hoàng, anh biết không,tôi rất hối hận, hối hận vì đã lỡ giao trái tim mình cho anh để giờ đây bản thân mình phải đau khổ, phải để cho trái tim mình nhỏ từng giọt máu vì đau, tạo thành một vết thương không thể xóa nhòa.Nhưng tôi cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi thấy được bộ mặt thật của anh, để cho tôi sáng mắt ra, một lần nữa nhìn nhận lại thế giới, lại cuộc đời này, biết được rằng trên đời này không có thứ gì gọi là tình yêu đích thực, gọi là bên nhau trọn đời, yêu nhau hết kiếp cả và càng không nên tin vào những lời nói ngọt ngào, đầy dụ dỗ, hứa hẹn, những lời yêu chỉ trên đầu môi vì nó chỉ khiến ta trầm luân để từ đó lâm vào thế vạn kiếp bất phục, mà bản thân tôi chính là một ví dụ cho những lời trên.
Thế nhưng... cái giá mà tôi phải trả cho bài học này quá đắt là bằng chính sinh mạng của mình. Hoàng,anh...
Ơ, chờ một chút đã, bằng chính sinh mạng của mình? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ mình đã chết rồi sao?A! Mình nhớ ra rồi! Lúc đó mình đã kích hoạt trái bom dưới lòng đất để cho nó nổ hủy diệt tổ chức Devil, bản thân mình cũng ở gần đó nên cũng không tránh khỏi vạ lây, thân thể bị nổ tan tành, đồng quy vô tận với hai con người bạc tình kia cùng với hàng ngàn nhân mạng trong tổ chức, nhưng....tại sao mình vẫn còn cảm giác đau đớn về thể xác vậy chứ? Không phải chết là không còn cảm thấy đau đớn nữa sao?
Lúc này, cô mới khẽ nhìn xuống bản thân mình và thấy bản thân bây giờ chỉ còn là một linh hồn lảng vảng giữa chốn rừng sâu, xung quanh là đất đá vỡ vụn,cây cối hoang tàn, nơi đây, trước kia đã từng là một nơi rừng rậm bạt ngàn, cây cối rập rạp vậy mà giờ đây chỉ còn là một bãi hoang tàn, không còn sự sống, cũng đủ thấy uy lực của những trái bom mà cô đã chuẩn bị.
_”Sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn nhìn cảnh cũ nhớ người xưa sao?” Đúng lúc cô còn đang suy ngẫm, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói vang lên từ sau lưng mình. Cô quay đầu lại thì thấy trước mặt mình giờ đây là một thiếu nữ khoảng tầm 16-17 tuổi, ngũ quan hài hòa, gương mặt thanh tú, có một đôi mắt màu tím nhạt làm tăng cho cổ vẻ huyền bí, lại thêm phần yêu mị. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại mang bên mình dáng người theo kiểu ma quỷ, ba phần quyến rũ bảy phần phong tình chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để mọi đàn ông trên thế giới này thần phục dưới váy của cổ,cô ngắm nhìn thiếu nữ trước mắt hồi lâu mà không khỏi cảm thán còn nhỏ mà đã đẹp như vậy thì lớn lên không phải chẳng thành yêu tinh đi bắt hồn nam nhân sao?
Nhìn thấy Nhật Thiên Dương đánh giá mình, Nguyệt Linh cũng vui vẻ để cho cổ đánh giá, mà bản thân mình cũng âm thầm dò xét người trước mặt, thầm nghĩ thật đúng là người cô cần tìm, không những xinh đẹp mà còn là một con người tài năng, đủ quyết đoán, đủ tỉnh táo và đủ tàn nhẫn, chắc chắn con người này sẽ dư sức đối phó với đám người kia. Xem ra thời gian sắp tới chắc sẽ rất là thú vị, tiếc là cô không có cơ hội thưởng thức.
_” Cô là ai?” Sau khi đánh giá xong thiếu nữ trước mắt, Nhật Thiên Dương cất tiếng hỏi, lãnh khí xung quanh cô không ngừng tăng lên khiến mọi thứ xung quanh như muốn đóng băng lại, có lẽ vừa trải qua một hồi thương tâm nên tinh thần của cô có chút tệ, không kiềm chế được cảm xúc của mình mà để nó tuôn ra ào ào.
Bỏ qua lãnh khí của Nhật Thiên Dương, Nguyệt Linh cười quyến rũ trả lời thắc mắc của cổ khiến ai đó nổi lên mấy tầng da gà, dẹp tan lãnh khí vừa mới phát ra, tôi.... tôi.. là nữ nhân hàng thật giá thật cho nên dùng phương pháp này để quyến rũ tôi không có tác dụng đâu. Lộn người để quyến rũ rồi chị hai ơi.
_”Chào chị, em là Nhan Nguyệt Linh, chào mừng chị đến với thế giới của em.”
_” Nhan Nguyệt Linh? A.. cô là Nguyệt Linh sao? Vinh hạnh cho tôi quá đi.”
_” Hi hi hiem biết mà” mỗ nữ nào đó hưng phấn nói, nhưng khi nghe tới câu tiếp theo thì hộc mất 500cc máu, thiếu chút nữa ngất xỉu.
_”Nhưng... xin lỗi tôi không biết cô là ai.” Nhìn khuôn mặt trực tiếp hóa đá của mỗ nữ, cô cảm thấy mình thật có lỗi với người trước mặt, đáng ra phải làm cho cô ta (Nl) sốc hơn nữa mới được chứ, tốt nhất là ngất xỉu luôn thì càng tốtchứ như vậy thì thật nhẹ nhàng quá đi. Nếu mà để cho Nguyệt Linh biết được suy nghĩ này của Thiên Dương cô thì chắc chắn cô ta sẽ bổ đầu Thiên Dương ra để xem rốt cuộc trong đó có cái gì mà cô (TD) lại có những suy nghĩ khá ư là không bình thường như thế.
_”Khụ khụ em là nhân vật phụ trong truyện Ánh hào quang nữ chủ, còn chị thì đang ở trong thế giới của em.”
_”A! Giờ thì tôi nhớ ra cô là ai rồi, nhưng thế thì sao, liên quan gì đến tôi.”
Khóe miệng Nguyệt Linh hung hăng giật giật liên tục mấy phát liền, có thật là chị là người có chỉ số IQ là 200 không vậy, nhiêu đó mà cũng không hiểu nữa sao, chẳng lẽ chị không biết chuyện này có liên quan gì đến chị à? Khẽ nhìn đồng hồ trên tay,cô nhận ra mình không còn nhiều thời gian nữa, mặc kệ vậy, trực tiếp giải quyết nhanh gọn lẹ.
_” Em muốn chị thay thế em sống tiếp trong bộ truyện này, bởi vì sau khi chết đi em nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều trong cuộc sống, trong đó có một điều em rất hối hận vì chưa thực hiện xong. Em không muốn như vậy cho nên xin chị hãy thay em hoàn thành ước nguyện cuối cùng này.” Cô nhìn xuống bụng của mình mà khẽ vuốt lấy và dâng lên một tầng nước mắt. Lấy lại sức, cô tiếp tục nói
_”Có lẽ chị sẽ thắc mắc vì sao lại chọn chị mà bản thân em không tự làm? Câu trả lời rất đơn giản. Đó là vì thời gian của em đã hết, nhưng chị thì lại còn rất nhiều vì vậy xin chị hãy vì em mà cũng vì bản thân chị mà đáp ứng em tiếp tục cuộc sống, thay em hoàn thành ước nguyện của mình.Chị biết không, cả em và chị thoạt nhìn thì rất khác nhau nhưng cả hai ta đều có những điểm chung không dễ gì phát hiện đó là cả hai đều là những đứa con bị lãng quên của Thượng Đế, khiến cho cuộc sống của hai ta đều có kết cục bi thảm là chết, xin chị hãy vì điểm tương đồng này giữa hai ta mà đáp ứng em.”
_” Vậy sao?” Người con gái này nói không sai, quả thật cô chính là đứa con bị Thượng Đế lãng quên, từ khi sinh ra cô chỉ có đúng một năm hạnh phúc bên gia đình và sau đó bất hạnh lại liên tục ập đến, phá tan hạnh phúc mà cô đang hưởng thụ cho tới khi gặp anh thì cô tưởng chừng như đã tìm lại hạnh phúc của mình thì một lần nữa nó lại vuột mất khỏi tầm tay, nhiều lúc cô tự hỏi bản thân mình đã làm gì sai mà ông trời lại đối xử với cô như vậy, không thể nào cho cô tận hưởng được hạnh phúc trọn vẹn dù chỉ là một lần thôi ư?
_”Chị, xin chị hãy quyết định nhanh đi, em không còn nhiều thời gian nữa đâu chị.”
_”Không”
_” Sao ạ?”
_”Tôi không đáp ứng cô bởi vì...tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi. Sống thì sao? Chết thì sao chứ? Có gì khác biệt nhau đâu, mà có khi chết lại là một loại hạnh phúc vì chúng ta không cần phải suy nghĩ, lo lắng điều gì, cũng không còn phải đau đớn vì bị phụ bạc. Cô nói xem tôi nên lựa chọn cái nào? Tiếp tục sống đểtiếp tục đau khổ hay là lựa chọn cái chết bước vào vòng luân hồi tiếp tục một sinh mệnh mới, lãng quên đi những điều đau khổ mà kiếp trước phải chịu.”
_”Chị... thôi em hiểu rồi, em cũng sẽ không ép buộc chị. Chỉ tiếc là đống tiền em để dành chắc sắp đi làm đống giấy vụn hết quá.”
_” Cô nói cái gì?” Cô ta vừa nhắc tới tiền sao? Nên biết là kiếp trước cô có hứng thú với rất nhiều thứ, một trong số đó có tiền, thậm chí nó còn đứng số 1 nữa cơ. Hai mắt của Thiên Dương lấp lánh như sao trên trời, thầm nghĩ nếu mình đáp ứng cổ, chẳng phải.... ha ha ha ta sẽ thành tiểu phú bà sao? Hắc hắc xem ra....
_” Hoặc cũng có thể em đi tìm người khác giao lại cho họ cũng được, chị thấy sao?”
_” Khoan, khoan không cần tìm. Tôi đồng ý với cô.”
_” Nhưng mà... hồi nãy chị...”
_”Hồi nãy khác giờ khác. Sao? Giờ cô có đồng ý hay không?” Cô khó chịu lên tiếng.
_”Vâng em đồng ý. Chị hãy nhắm mắt lại đi, em sẽ đưa chị vào gần giữa truyện, vì chị chết sớm hơn em tưởng nên em cũng chết sớm theo chị, nên cốt truyện sẽ bị thay đổi ít nhiều nhưng tình tiết vẫn sẽ giữ nguyên.” Mỗ nữ nào đó vui mừng vì kế hoạch dụ dỗ của mình đã thành công, chị gái chúc mừng chị đã lọt lưới.
Sau đó Nguyệt Linh nhanh chóng niệm một câu chú hoán đổi vai trò đưa Nhật Thiên Dương vào thế vị trí của mình trong truyện chính thức trở thành một nhân vật trong truyện Ánh hào quan nữ chủ.Nhìn Thiên Dương từ từ biến mất trong không khí, Nguyệt Linh cũng nở ra một nụ cười mãn nguyện, cùng lúc đó chiếc đồng hồ trên tay cô cũng vừa kêu 12 tiếng báo hiệu thời gian đã hết.
_”Này! Đã tới giờ rồi đó, cô chịu đi chuyển kiếp chưa?”
_”A tôi đến đây. Cám ơn các anh đã giúp tôi, ngưu đầu mã diện”
_”không có chi. Mà cô có chắc đó là người cô cần tìm?”
Cô khẽ mỉm cười trả lời câu hỏi của họ
_” Chắc chắn. Đó là 1 cô gái tốt, tôi tin cô ấy sẽ giúp được tôi và tìm được một nửa định mệnh của mình,à quên phải là 6 chứ nhỉ. Mà thôi tôi cũng không quan tâm đâu, nói mới nhớ các anh nhanh đưa tôi đi đầu thai đi kẻo cô ta biết tôi lừa cô ta chắc tôi chết.”
Ngưu đầu mã diện:
“ thật hết nói nổi với cô. Đi thôi.”
_”Ưhm” Thiên Dương xin lỗi vì đã kéo cô tham gia vào câu chuyện này, mặc dù tôi có nói cốt truyện sẽ thay đổi nhưng sự thay đổi này lại có liên quan mật thiết đến số phận của cô. Nó tốt hay xấu, hạnh phúc hay là đau khổ đều phụ thuộc vào quyết định của cô nhưng dù thế nào tôi cũng tin tưởng quyết định, khả năng của cô, tôi tin cô đủ khả năng xoay chuyển tình thế khiến cho nữ chủ lộ mặt thật của mình, hơn nữa hy vọng cô sẽ chăm sóc tốt cho nó, bù đắp cho nó những gì mà tôi chưa làm được. Thiên Dương, nếu sau này có duyên gặp lại nhất định tôi sẽ báo đáp cô. Xin cám ơn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...