Sáng hôm sau, Hà Vĩnh vẫn dậy sớm hơn Vivian, anh mở mắt ra, nhìn Vivian đang nằm trong lòng mình, ngủ rất thản nhiên.
Vivian là người đầu tiên Hà Vĩnh ngủ cùng trừ bà nội, nhưng kí ức đó khiến anh bị giằng xé trong đau khổ và đấu tranh nội tâm rất nhiều.
Hà Vĩnh đã tưởng rằng cả đời anh không thể ngủ cùng ai được nữa.
Vậy mà lần trước, anh đã ngủ với cô, rồi những đêm này, trên một hòn đảo hoang, họ đã ngủ cùng nhau mỗi đêm, những đêm này anh đã ngủ ngon chưa từng thấy, những kí ức đen tối đó, đã không còn làm phiền anh nữa, mấy hôm nay anh phát hiện mình nói cười rất nhiều, rất khác với chính mình trước đây.
Hà Vĩnh cuối cùng cũng đã nhận ra, anh thích Vivian, nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều, có lẽ, anh đã yêu cô, từ rất lâu rồi, từ lúc anh nhìn thấy cô mỉm cười trước gương thử đồ, hay lúc phát hiện mình bực bội khi thấy cô khiêu vũ vui vẻ với Phong Giai Thành và Trần Gia Hưng.
Thế nhưng, đến khi anh nhận ra mình yêu cô, thì trái tim Vivian đã dành cho người khác.
Anh phải làm gì để kéo cô trở về với mình đây?
Nhìn Vivian ngủ một lúc, anh đưa tay vén tóc cô ra sau, đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy, xoa cánh tay bị tê do bị Vivian đè lên, rồi đi ra ngoài.
Đầu tiên là đi lấy đồ đất sét đun hôm qua ra khỏi đống lửa, sau đó đi cắt lá dừa khô, củi khô, gom lại từng bó lớn.
Sau đó lấy một cái nồi lớn, cho nước biển vào rồi đun lên, khi nước bay hơi hết sẽ thu được một chút muối.
Vivian dậy.
Thấy Hà Vĩnh đang làm việc, cô nghĩ mình cũng nên tham gia.
Hà Vĩnh kêu cô có những lá dừa khô thành bó.
- Bó cỡ nào? Vivian hỏi Hà Vĩnh.
- Tùy em, em thấy mình ôm được cỡ nào thì bó cỡ đó.
- Cái này có vác được không?
- Nếu em muốn vác, lát nữa anh làm cho em cái đai.
- Được.
Hai người cùng làm việc đến lúc cảm thấy đói bụng.
Do đã có nồi, Vivian nói sẽ dùng trai nấu canh với rong biển.
Cô nhờ Hà Vĩnh hái dừa, rồi mang đi nấu ăn.
Hà Vĩnh vẫn tiếp tục công việc của mình.
Một lúc sau anh nghe tiếng Vivian kêu lên, tưởng cô gặp nguy hiểm gì, anh vội chạy đến chỗ cô.
- Lam, em sao vậy?
Vivian đang cười rất vui vẻ.
Cô khoe với Hà Vĩnh hai viên ngọc trai bé xíu cô vừa lấy được.
Hà Vĩnh thở ra một hơi.
- Cứ tưởng em bị cái gì, hai viên ngọc bé tí vậy mà cũng làm Cố tổng vui như vậy sao?
- Em vui vì tự nhiên có được món quà bất ngờ, chứ có để ý đến giá trị của nó đâu.
- Được, được vậy em cứ tiếp tục vui, có đều đừng có kêu lên nữa, anh lo lắm.
- Uhm, biết rồi.
Hà Vĩnh quay về công việc bó củi của anh, Vivian tiếp tục nấu ăn, cô cũng cho những con ốc lớn nướng trên lửa than.
Bữa ăn đã sẵn sàng, Vivian gọi Hà Vĩnh.
Canh rong biển nước dừa với trai, và ốc nướng.
Tuy món ăn thì không tới nỗi nào những không đủ cho hai người.
Vivian có cảm giác ăn không no, cô nhìn Hà Vĩnh với ý xin lỗi, bữa ăn này do cô tìm nguyên liệu, vậy mà không đủ ăn.
Hà Vĩnh chỉ cười.
- Lát nữa mang đồ lên đồi, trên đường về anh sẽ kiểm tra bẫy thú một chút xem có thu hoạch gì không, cái này coi như bữa sáng đi, rất ngon mà, em cũng thu hoạch được hai viên ngọc trai rồi còn gì.
- Uhm.
Nhưng đói thì làm việc sẽ thấy mệt mà.
- Không sao.
Hà Vĩnh bó củi xong, anh và Vivian cùng vác lên đồi, Hà Vĩnh vác củi, Vivian vác lá dừa, còn mang theo cả lu chứa nước.
Cả đi cả về mất gần nửa ngày.
Một ngày nếu tranh thủ, có thể mang đi hai lần.
Lúc trở về Hà Vĩnh kiểm tra bẫy thú.
Rất bất ngờ, anh bẫy được một con gà rừng.
Vivian tròn mắt thán phục.
Đồng thời cũng rất vui vẻ.
Con gà này có thể đủ để họ ăn cả ngày.
Về đến lều, Hà Vĩnh nấu nước làm gà, Vivian cũng đi theo học.
Hà Vĩnh hướng dẫn cô làm.
Vivian quyết định làm gà nướng muối trong nồi đất, cô lấy chiếc nồi Hà Vĩnh dùng làm muối, cho gà vào, cho thêm một ít lá thơm rồi đặt lên bếp.
Sau đó phụ Hà Vĩnh phơi khô củi và lá dừa.
Khi muối đã nổ hết, Vivian mang nồi đất để sang một bên cho nguội bớt rồi đi kêu Hà Vĩnh cùng ăn.
Mặc dù đã có chén đũa, thế nhưng ăn gà nướng thì không cần dùng.
Vivian dùng lá lót lên chiếc dĩa đất rồi cho con gà lên.
Hà Vĩnh tới, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.
- Muốn uống nước dừa.
Hà Vĩnh liền đi hái hai trái dừa về.
Vivian cứ nhìn con gà cười cười, ánh mắt như có hai ngôi sao nhỏ.
Hà Vĩnh thắc mắc nói.
- Em làm gì mà cứ cười hoài vậy?
- Cảm giác thành tựu đó.
- Hả?
- Thì đang nghĩ, trên đời có mấy ai lạc ở đảo hoang mà có món gà nướng muối để ăn đâu, vậy là tự dưng cảm thấy mình ưu việt.
(Mặc dù công toàn bộ là của Hà Vĩnh)
- Được, được, em rất ưu việt.
Giờ ăn được chưa, em cứ nhìn nó mà cười một hồi nguội hết luôn đó.
- Hihi, ăn thôi.
Hà Vĩnh bẻ cho cô cái đùi gà, thịt gà này so với gà công nghiệp ngon hơn rất rất nhiều.
Ở thành phố, có bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Do buổi sáng bị đói, buổi chiều hai người xử hết con gà mới có cảm giác mỹ mãn.
Ăn xong, Vivian cùng Hà Vĩnh lại vác đồ lên đồi lần nữa.
Hoàng hôn buông xuống thì họ xuống biển tắm.
Hà Vĩnh đi lặn một lúc lâu, mang về một túi trai cho Vivian, toàn con to.
- Tặng cho em.
- Sao tự dưng cho em.
- Không phải thích lấy ngọc sao?
- Anh nói mấy con này có ngọc?
- Không phải toàn bộ, nhưng chắc là hơn một nửa.
- Em không có tin đâu, đâu có chuyện thần thánh như vậy chứ.
- Khui thử là biết không phải sao?
Vivian dùng dao khui vỏ trai, ngay con đầu tiên đã có ngọc, còn là một viên to cỡ 5 ly, độ bóng rất hoàn hảo.
Vivian khui hết những con còn lại, Hà Vĩnh mang về 15 con, tổng cộng được 9 viên ngọc, trong đó còn có 1 viên ngọc trai đen, tuy nhỏ nhưng màu sắc rất đẹp.
Vivian chỉ còn biết dùng hai chữ "thần kì" để hình dung.
Nam chính thật không hổ là nam chính.
Hà Vĩnh làm cho Vivian một cái hộp nhỏ để cô đựng số ngọc trai kia.
- Cảm ơn anh nha.
- Không cần khách sáo.
Vivian mang số trai đã lấy ngọc đến bếp than nướng ăn luôn, dù sao cũng không nên lãng phí thực phẩm.
Sau đó cô vào lều nằm ngủ.
Hà Vĩnh một lúc sau cũng vào ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...