Edit: Lũy Niên
Trên màn hình điện thoại di động chính là điểm của học sinh toàn trường trong kỳ thi tháng vừa qua.
Y cố ý cắt phần báo điểm của Trang Thâm.
Thẩm Văn chỉ nhìn lướt qua, cũng nhớ được thành tích của Trang Thâm.
Số học: 20 điểm
Tiếng Anh: 18 điểm
Vật lý: 12 điểm
Ngữ văn: 0 điểm
Tổng điểm: 50 điểm
Xếp hạng trong lớp: Hạng nhất đếm ngược.
Xếp hạng toàn trường: Hạng nhất đếm ngược.
Trang Thâm thật sự đã dùng thực lực của mình nói cho mọi người biết, toàn trường tổng cộng bao nhiêu người.
Thẩm Văn lẳng lặng nhìn vào màn hình điện thoại mấy giấy mới dời đi. Ngước mắt lên nhìn trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
" Không thể nào! " Mặc dù giọng nói ra là lời kết luận, nhưng vẫn có phần dao động: " Bài thi đã được phát ra? "
Tưởng Hoài cất điện thoại di động, lắc đầu: " Không, chỉ mới có bảng điểm. Chắc là đến tiết sẽ được phát. Em biết anh sẽ không tin, lúc nhìn thấy bảng điểm của anh ấy chính em cũng không tưởng tượng nổi. Sau đó, em đi hỏi cậu ấy. "
Y dừng lại, cố ý hỏi vòng vo: " Anh biết Trang Thâm làm bài như thế nào không? "
Thẩm Văn đảo đảo con ngươi mắt. Làm gì cũng thói quen lười biếng luôn hiện trên mặt. Chuyên chú lại nghiêm túc.
" Cậu ấy nói mình bài mình biết sẽ làm, nhưng phần lớn đề toàn bài cậu ấy không biết. Cho nên toàn dựa theo ba dài một ngắn chọn ngắn nhất. Ba ngắn một dài chọn dài nhất. Chiều dài tương tự chọn đáp án C. " Trên mặt Tưởng Hoài lộ ra sắc mặt vô cùng huyễn huyền. " Hơn nữa, ngữ văn tổng cộng cũng không có mấy câu khoanh đáp án. Toàn bộ đều không thể áp dụng phương pháp kia được. Cho nên cậu ấy lựa chọn không làm. Nên tổng điểm ngữ văn cũng là con số không. "
Thẩm Văn hơi cau mày, nhớ lại ngày đầu tiên ở phòng thi. Anh có nhìn thấy bài thi của Trang Thâm.
" Không đúng, cậu ấy trả lời rất đầy đủ! "
" A, nhưng câu phía sau cậu ấy đều chép sơ qua hoặc là chép toàn bộ từ trên mạng. " Tương Hoài giải thích " Chép toàn bộ cũng tạm chấp nhận đi. Có một số bài chép toàn bộ cũng có thể được một, hai điểm. Có thể là do chữ của Trang Thâm...viết quá loạn. Ngay cả khi chấm điểm bằng máy cũng không có cảm tình với bạn. "
Thẩm Văn: " ... "
" Em coi như là để bàn thi dưới đất đạp đạp, cũng có thể cao điểm hơn cậu ấy. " Tưởng Hoài sờ cằm nói. " Trước cậu ấy nói điểm cao nhất có thể thi là 100 điểm. Liệu có phải vì mặt mũi mà khoác lác hay không? "
Thẩm Văn: " ... "
Bây giờ, anh cảm thấy thành tích bạn cùng bàn của mình thật sự có vấn đề lớn rồi.
...........................................................
Trang Thâm nhận được toàn bộ bài thi các môn, vô cùng chỉnh tề ngăn nắp đặt lên nhau rồi cất xuống ngăn bàn.
Hai ngày hôm nay, đều là chữa lại đề thi. Cậu lười nghe, vừa chuẩn bị quay về ký túc xá an tĩnh đọc sách. Triệu Hiểu Hạ từ bên ngoài đi vào, nói với cậu: " Trang Thâm, thầy Từ bảo cậu xuống gặp thầy dưới phòng giáo viên. "
Trang Thâm dừng chân sửa lại phương hướng, đi thẳng đến phòng giáo viên.
Từ Học Hải ngồi trước màn hình máy tính, bên trong chính là toàn số điểm số và xếp hạng của học sinh trong lớp. Y di chuyển chuột dừng ở trước tên Trang Thâm.
Thật ra thì chẳng cần cố ý đánh dấu, bởi vì dù sao Trang Thâm cũng xếp hạng cuối cùng. Số điểm vô cùng dễ nhớ. Căn bản sẽ không sẵn ra tình huống nhìn nhầm điểm.
Trang Thâm đi đến trước bàn làm việc của y. Từ Học Hải lập tức ngẩng đầu lên, mở quyển sổ trong tay ra, hỏi cậu: " Kỳ thi tháng đã thi xong rồi, em biết được thành tích của mình chưa? "
Trang Thâm: " Đã nhìn! "
Cậu đoán rằng, Từ Học Hải gọi cậu đến để giảng đạo lý một hồi.
Từ Học Hải gật đầu, trên mặt nở nụ cười, sắc mặt ôn hòa nào có chỗ nào là tức giận: " Thầy nhìn thấy thành tích của em. Số học được 30 điểm! Rất khá! "
Trang Thâm: " ... "
" Các môn khoa học tự nhiên, số học có điểm cao nhất. Có thể nói em có suy luận tương đối khá. Chứng tỏ em học được các môn khoa học tự nhiên! " Bên trong lời nói của Từ Học Hải mang một cảm xúc mạnh mẽ đang dâng trào: " Nếu như số học tốt hơn, vậy khoa học tự nhiên của em cũng có thể tốt hơn. Hay là em khó ở đâu sao? "
Trang Thâm: " .... "
Từ Học Hải nói xong, trên mặt hiện rõ vẻ ưu tư: " Thầy nhìn em trong giờ học của thầy cũng rất nghiêm túc, không ngủ cũng không nói chuyện. Chỉ cần duy trì tốt thái độ như vậy, thành tích của em sẽ không kém! Em nói có đúng hay không? "
Trang Thâm: " ..."
Từ Học Hải lại lật thành tích của cậu ra nhìn một hồi, sau đó nghiêm túc phân tích: " Điểm Tiếng Anh không tệ, chỉ là điểm vật lý còn thiếu..."
Tổng cộng cũng chỉ có mười mấy điểm, Từ Học Hải lại thật nghiêm túc phân tích. Thật đúng là một thầy giáo đầy nhiệt huyết.
Y thở dài, nói tiếp: " Ngữ văn làm sao chỉ có 0 điểm? Có cách bổ trợ thêm ngữ văn. Thời gian rảnh, em đọc thêm thơ cổ. Ít nhất khi viết chính tả sẽ không sai, đúng không? Số học cũng có thể thi được 30 điểm, vậy ngữ văn cũng nên..."
Đang nói, Mã Bình Xuân ngồi một bên đập mạnh sách trên tay xuống dưới bàn thấp giọng nói: " Có học sinh chính là bị nuông chiều đến hư. Thầy Từ, tôi thật không đồng ý với cách giải thích, dạy dỗ của thầy. Nếu như một ngày thầy còn dạy như vậy, thì một ngày học sinh bị thầy dạy thành phế vật. "
Mặc dù đã đè lại âm thanh, nhưng không hoàn toàn khó để nghe ra giễu cợt trong lời nói.
Nhất là khi thành tích môn ngữ văn của Trang Thâm chỉ có 0 điểm. Nàng vừa nghĩ đến miệng không nhịn được mà châm biếm.
Ngữ Văn còn có thể 0 điểm?
Trước đây hoàn toàn chưa từng có, trong đầu không phải chỉ toàn là nước đấy chứ?
Cũng chỉ có loại như người như Từ Học Hải mới nói ra được như vậy, đúng là sai lầm khi có một giáo viên như vậy.
Nếu là bản thân nàng dạy, đám học sinh kia sẽ có thành thích như vậy sao? Cũng đừng có nghĩ đợi nàng nhận cái loại lớp đó. Để cho bọn họ biết cái loại thành tích rách nát như vậy đi ra ngoài xã hội có thể làm gì? Quét rác, làm lao công? Chỉ biết khích lệ, sao có thể tiến bộ?
Nàng vô cùng vui mừng, khi ban đầu mình quyết định đúng đắn chạy đi tìm Phó hiệu trưởng từ chối loại học sinh như vậy.
Nếu không khi thi vào đại học sẽ kéo thấp điểm trung bình lớp nàng xuống bao nhiêu chứ?
Từ Học Hải nghe được câu này, không đồng ý nhưng vẫn gật đầu. Quay lại nói với Trang Thâm: " Mặc dù, em thi ngữ văn chỉ có 0 điểm. Nhưng vẫn còn một năm không cần gấp gáp. Hoàn toàn không cần gấp! "
Y từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ da cũ kỹ đã bị mài tróc đặt lên trên bàn, lật ra một trang. Sau đó, ngoắc ngoắc tay để gọi Trang Thâm tới.
Bên trên trang giấy viết tên học sinh, cùng với tất cả các thành tích từ lúc vào trường. Bên cạnh Từ Học Hải cũng ghi chép không ít, rậm rạp chằng chịt.
Từ Học Hải nói: " Em nhìn xem, những học sinh này cùng em cũng không cách bao nhiêu. Thời điểm khi còn học lớp 11 như em, tổng điểm cũng không qua một trăm. Thầy tìm em ấy nói chuyện nhiều lần, em ấy mau chóng tỉnh táo lại. Lớp 12 phấn đấu, em đoán em ấy thi đại học bao nhiêu điểm? "
Trang Thâm hết sức phụ họa: " Bao nhiêu điểm ạ? "
Hai mắt Từ Học Hải sáng lên, hết sức tự hào nói: " 528! Vừa vặn đó là điểm chuẩn. Em nhìn xem, em so với em ấy có phải lợi hạn hơn không? "
Trang Thâm: " Là...... "
Từ Học Hải tiếp tục khích lệ: " Em có lòng tin hay không? Có lòng tin rằng bản thân mình khi thi đại học sẽ vượt qua em ấy? "
Trang Thâm: " ...Có. "
Mã Bình Xuân ngồi bên cạnh nghe được cuộc đối thoại giữa hai người. Cầm sách và máy vi tính lên, ngẩng đầu đứng dậy. Khinh thường lắc đầu.
Cái loại học sinh biết quay đầu hối cải mấy năm mới gặp được một người. Còn cái loại học sinh giống như Trang Thâm thường thường gây gổ đánh nhau, nhìn một lần đã biết không biết hối cải. Làm sao có thể vì nhìn được thành tích của người khác tốt liền cố gắng thay đổi thành tích của chính mình?
Từ Học Hải còn trường hợp đặc biệt ra để an ủi người khác, thật đúng là không có thuốc chữa.
Từ Học Hải tràn đầy hăng hái, tiếp tục giải thích với Trang Thâm về những cựu học sinh.
Đều là những học sinh ban đầu thành tích cực kém. không có chí hướng ngược lại là những học sinh hư hỏng. Cuối cùng lại thay đổi trở thành học sinh tốt, học tập giỏi. Ngay từ khi bắt đầu không nghĩ mình có thể thi được vào đại học.
Khi Từ Học Hải nhắc đến những học sinh này, không có vẻ gì là khinh bỉ, ngược lại y rất tự hào. Trên mặt còn kích động đến đỏ, nội dung trọng điểm chính là cảm xúc và truyền đạt.
Trang Thâm ăn bát cháo này, ăn đến đậm đà.
Vốn là trong lòng không sợ hãi....Bây giờ lại chập chờn nổi lên.
Cậu căn bản không nghĩ đến, thành tích chỉ có 50 điểm cũng có thể khiến Từ Học Hải thổi phồng lên.
Cậu từng đạt hạng nhất vô số lần, cũng cầm vô số bằng khen cũng không trải qua cảm giác háo hức ưu tư như vậy.
Từ Học Hải kể xong sự tích về những học sinh ưu tú biết quay đầu. Uống một ngụm trà, sắc mặt vui vẻ nhìn về phía Trang Thâm nói: " Nghe xong, em có ý kiến gì không? "
Trang Thâm rũ mắt, cậu mặc trên người đồng phục học sinh vô cùng chỉnh tề. Dáng dấp bên ngoài nhìn vô cùng được người yêu thích: " Thầy rất lợi hại! "
" A, thầy lợi hại? Thầy cũng không dạy được cho bọn họ cái gì! " Từ Học Hải xua tay: " Những thứ này đều là do sự cố gắng của các em ấy! "
Từ Học Hải ôn tồn: " Hôm nay chủ yếu là muốn nói cho em biết. Thành tích của em hiện tại không nói lên được gì trong tương lai. Em chỉ cần chăm chỉ, cố gắng thành tích lập tức sẽ tăng lên! Các em đều là những đứa trẻ thông minh, chỉ là không biết cố gắng..."
................................................................
Lúc này, bên trong phòng học cuả lớp 10.
Phạm Thịnh đột nhiên hất tung đống sách vở lên, hướng người trong lớp hét: " Là ai lấy đồng hồ của tao? "
Trong lớp vốn tràn ngập tiếng cười nói, bây giờ lại tiêu tan không còn ai dám mở miệng nói chuyện.
Thậm chí có không ít người chạy ra khỏi lớp, cách lớp học một đoạn xa. Mới bắt đầu tiếp tục tám chuyện: " Phạm Thịnh lại bị làm sao vậy? "
" Có quỷ mới biết, cũng không nói lời nào. Bộ dạng giống như muốn giết người vậy. "
Phạm Thịnh hung hăng kéo ghế, trong mắt đều là tức giận vô cùng nóng nảy: " Đồng hồ của lão tử đáng giá sáu triệu. Các ngươi ai cầm hôn hồn thì giao ra đây! "
Mọi người đều nhìn nhau, nhận ra được chuyện này không đơn giản ai cũng không dám động.
Phạm Thịnh đi xuống dưới lớp, đột nhiên cười: " Không một người nào nói đúng không? Tốt, vậy tao lục soát từng bàn một! "
Sắc mặt mọi người đều cả kính, nhìn nhau cau mày không vui.
Phạm Thịnh cũng thật quá vô lý, bản thân mình mất đồ không hợp nói lúc soát bàn người khác liền lục soát.
Phạm Thịnh bắt đầu kéo bàn của bạn ngồi bên cạnh hắn, không kiên nhẫn hất đổ hết toàn bộ sách vở của bạn ngồi cùng bàn——
" Đùng. Đùng. " Các loại đồ đạc rơi xuống đấy.
Ngồi bên cạnh hắn là một nam sinh, Thấy đồ đạc của mình rơi xuống đất, giận nhưng không dám nói gì. Đứng một bên nắm chặt tay đến nổi gân. Vừa tức cũng vừa sợ.
Phạm Thịnh đi tìm từng bàn từng bàn một. Không một ai dám nhảy ra ngăn cản hắn.
Rõ ràng là tức giận nhưng trên mặt đề là kiêng dè sợ hãi.
Ai kêu gia đình Phạm Thịnh có quyền có thế, bọn họ không sánh bằng được với Phạm Thịnh? Chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Phạm Thịnh rất nhanh lục đến hàng cuối cùng.
Ánh mắt hắn nhìn lại trên bàn của Trang Thâm, sự tức giận trog mắt càng khinh khủng hơn.
Mắt Phạm Thịnh hí lại, không suy nghĩ trực tiếp giơ chân lên dùng sức đạp lên bàn Trang Thâm một cái.
Nguyên bổn bàn không có chỗ dựa, nghiêng về phía sau ngã xuống.
Sách vở trong ngăn bàn cũng theo đó rơi đầy đất.
Xung quanh truyền tiếng tiếng hút khí nhàn nhạt.
Phạm Thịnh cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt chợt mở to. Sau đó cúi người từ trong đống sách lấy ra một cái đồng hồ đeo tay.
Hăn cầm lấy đồng đồ, chỉ mới cười khẽ một tiếng. Trong lớp một trận yên lặng quỷ dị lại xuất hiện.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên: " Ai cho phép cậu, động vào bàn của tôi? "
Phạm Thịnh ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Thâm từ cửa sau đi vào.
Hắn không có một chút gì là áy náy, Đứng bên cạnh bàn học bị đạp đổ, Dưới chân thậm chí còn dẫm lên một quyển sách giáo khoa của Trang Thâm, cầm lấy vật trong nhẹ nhang quơ quơ: " Mày lấy trộm đồ của tao, còn có sức ở đấy gào? "
Trang Thâm nhàn nhạt đi đến, sau đó lại hỏi: " Dùng tay hay dùng chân? "
Ánh mắt cậu nhìn hắn giống như nhìn một con kiến. Không mang theo chút tình cảm nào, bình tĩnh đến nổi làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Phạm Thịnh nhếch môi: " Lão tử dùng chân hay dùng ta thì liên quan gì đến mày...Ách..."
Một khí lực mạnh mẽ nắm lấy cổ áo hắn kéo xuống. Phạm Thịnh nhìn thấy Trang Thâm dùng một tay nắm lấy cổ áo hắn.
Trắng nõn gầy gò, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Trang Thâm nhanh như chớp, dùng đầu gối đập lên bụng hắn.
Lực đầu gối mạnh mẽ đập thẳng vào dạ dày mềm mại. Lần này Phạm Thịnh bị đập đau nôn ọe một tiếng.
Trang Thâm thừa dịp hắn không chú ý.
Phạm Thịnh ở một bên vẫn còn đau nhức. Căn bản không phản ứng được bất kỳ thứ gì. Trang Thâm kéo cái ghế đang đặt bên bên. Nâng tay lên, hung hăng đập xuống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...