Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Edit: Lũy Niên

Sau khi nói xong chuyện triển lãm tranh với Khâu Lăng, rất nhanh đã đến nhà. Cậu chạy vào trong nhà tắm, rồi lại mang theo thân thể mệt mỏi lên giường, không lâu sau đó thì ngủ mất.

Trong giấc mơ, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng động nhưng vì cách một bước tường nên âm thanh nghe không được rõ ràng. Trang Thâm trong giấc ngủ cũng mơ màng tỉnh lại.

Vốn dĩ căn phòng u tối lại bất ngờ xuất hiện một tia sáng, lúc ánh sáng kia chiếu vào Trang Thâm cũng lờ mờ mở mắt.

Trang Trần Húc đứng ở bên giường, nhìn thấy cậu tỉnh lại khẽ cười một cái, giọng nói của anh rất nhẹ: "Làm ồn đến em sao?"

Anh đặt lì xì trong tay xuống bên cạnh gối của cậu, cách một tấm chăn nhẹ nhàng vỗ hai cái lên người cậu thấp giọng nói: "Không nghĩ đến em ngủ sớm như vậy, ngủ tiếp đi! Năm mới vui vẻ, mơ đẹp."

Bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng xoa một cái, Trang Thâm buồn ngủ nhắm hai mắt lại.

Cửa phòng bị đóng lại. Bên ngoài kia, pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, từ xa xa truyền đến những tiếng nổ vang.

....

Nửa đêm tầm hơn hài giờ Trang Thâm có tỉnh lại một lần. Cậu đưa tay sờ điện thoại đi động đặt ở trên tủ trên đầu, mở máy xem giờ. Màn hình sáng lên, ngay lập tức xuất hiện một thông báo, có một cái nhắc nhở @all khiến cho những tin nhắn vốn fix đã tắt thông báo lại nhảy ra hết.

Trang Thâm tiện tay mở ra.

Trong nhóm lớp, trên cơ bản tất cả mọi người đều không ngủ. Những tin nhắn như đạn bắn bên ngoài, Trang Tgaam nhìn nửa ngày mới phát hiện bọn họ đang cùng nhau cướp lì xì.

Lưu Phàm: [ Tại sao lì xì đều biến thành một tệ một cái rồi? ]

Bên dưới có người trả lời: [ Một tệ không phải cậu cũng cướp rất vui sao? ]

[ Hai giây đã cướp rồi mà cậu còn không thấy ngại mà nhổ nước bọt sao! Nhổ tiền ra đây! ]

[ Đúng vậy, một tệ quá ít! Cậu gửi lại có bọn tôi đi! ]

Lưu Phàm: [ Tuy là tiền ít, thế nhưng hoạt động tập thể như cướp tiền lì xì tôi cũng phải tham gia. Dù cho thì tôi cảm thấy rất chi là vinh dự! Đến, vừa mới may mắn tiếp tục nào!]

Trang Thâm: "..."

Cậu một cái báo tiền lì xì đã được cướp trước đó ra, có rất nhiều cái những trung bình đều là một tệ.

Cậu không muốn tham gia những chuyện lặt vặt này, còn không bằng để sức để làm chút chuyện có ý nghĩa.

Trang Thâm vừa mới out ra ngoài, đã nhìn thấy được tin nhắn của Thẩm Văn.

Mở ra, là một bao lì xì bên trên có viết năm mới vui vẻ.

Trang Thâm ấn nhẫn.

[ +52000, lì xì đã được cộng vào số dư. ]

Tiền lì xì vừa mới được nhận, đối diện đã gửi đến một tin: [ Không ngủ? ]


Trang Thâm: [ Vừa mới tỉnh. ]

Thẩm Văn đang soạn một tin nữa nhưng chưa đánh xong bên kia đã gửi đến một tin nhắn.

Trang Thâm: [ Lì xì tấm lòng nhỏ bé, chúng mừng phát tài ]

Khóe miệng Thẩm Văn cong lên. Lần đầu nhận được tiền lì xì mừng năm mới của Trang Thâm, Thẩm Văn nhanh chóng mở ra.

[ +52681.6 lì xì đã được cộng vào số dư. ]

Trang Thâm gửi cho anh 52681.6 phỏng chừng đã gửi cho hắn toàn bộ số tiền trong tài khoản rồi.

Nụ cười của Thẩm Văn vốn dĩ đã dừng lại hiện tại lại trở nên sâu hơn.

Tuy là anh không có đòi lại Trang Thâm một bao lì xì bày tỏ tình cảm, nhưng đối phương đồng ý đem tất cả số tiền cho anh hành động ấy của cậu khiến có cơ thể anh, đầu óc của anh đều cảm thấy sung sướng.

Thẩm Văn gửi lại cho cậu một cái lì xì mới nhưng lần này Trang Thâm không nhận, lì xì vẫn lẻ loi đặt ở đấy.

Thẩm Văn nghĩ cậu sẽ không nhận, lập tức nhắn lại: [ Hơi buồn chán, có muốn đi đoạt tiền với những trong lớp không? Đi theo anh chơi một lát? ]

Trang Thâm vốn chuẩn bị điện thoại xuống ngủ, nhìn thấy những lời này của anh cũng ngập ngừng. Cuối cũng chậm rãi ấn vào nhóm lớp với 99+ tin nhắn.

Người bên trong vẫn chưa có ý định dừng lại. Lì xì từng cái được ném ra bên ngoài, chỉ cần may mắn trong người sẽ nhận được cũng sẽ phải gửi đi , không ai đồng ý dừng lại nên lâm cứ thế chết lần lượt.

Lúc Trang Thâm vừa vào, đúng lúc nhìn thấy ảnh avatar của Thẩm Văn bên cạnh còn có một bao lì xì màu đỏ chúc mừng phát tài.

Đầu ngón tay Trang Thâm rơi xuống màn hình, nhẹ nhàng ấn một cái,

1000 tệ, hai mươi người nhìn.

Một mình Trang Thâm cướp được 520,6. Những người khác cướp được một trăm là hết mức.

Những người bên trong nhóm chơi cũng chỉ chờ bao lì màu đỏ hình chữ nhật xuất hiện rồi cướp, trước đó thì hoàn toàn không biết ai gửi.

Đến khi mọi người nhìn thấy số tiền lì xì, đều hít một hơi.

Số tiền lì xì lớn nhất mà bọn họ gửi cũng chỉ có 100, hơn 1000 đây là lẫn đầu tiên.

Lại cùng nhìn vào bao lì xì, cũng với người may mắn nhất...

[ Đại lãoorz! ]

[ Cái may mắn này... ]

[ Tôi cho là tôi đã cướp được lớn nhất, ngẩng đầu nhìn lên nụ cười dần dân biến mất.]

[ Cảm ơn lão đại, chúc hai đại lão trăm năm hảo hợp...không đúng, năm mới vui vẻ! ]


Trang Thâm không nghĩ đến cậu có thẻ cướp được nhiều như vậy. Theo lý mà nói, cậu là người tiếp theo phát lì xì.

Cậu mới vừa chuẩn bị phát lì xì, tin nhắn không ngừng bắn ra. Tất cả đều lặp đi lặp lại.

[ Chúc Thâm ca, Văn ca năm mới vui vẻ. ]

[ Chúc Thâm ca, Văn ca năm mới vui vẻ. ]

[ Chúc Thâm ca, Văn ca năm mới vui vẻ. ]

.....

Trang Thâm: "..."

Cậu vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục ở lại đây hay không thì lại thấy Thẩm Văn gửi thêm một bao lì xì.

Trang Thâm lười chơi nữa nên không mở, Thẩm Văn gửi tin nhắn đến cho cậu: [ Sao không chơi nữa? ]

Thẩm Văn tri kỷ nói: [ Lần này mỗi người đều có. ]

Trang Thâm chỉ có thể mở bao lì xì của anh ra.

Chờ Trang Thâm đi nhấn xong, nhóm lớp một lần nữa nhảy ra tin nhắn của hệ thống.

[ Lì xì của Thẩm Văn sau 1 phút 13 giây đã bị cướp hết, Trang Thâm là vận khí vương]

Mọi người: "..."

Ở một nhóm nhỏ khác, có một đám thiếu nữ vẫn chưa ngủ, các cô rất tỉnh táo.

[ Lì xì xảy ra chuyện gì vậy, sao lại biến thành phát thức ăn cho chó rồi? ]

[ Vận mệnh! Đây là vện mệnh đang chỉ điểm! Hai lần đều là cậu ấy! ]

[ Ngày đầu năm mới vậy mà tôi lại ăn thức ăn cho chó. ]

[ Không nói gì cả, hai người này đều đã bị khóa. Chìa khóa đã bị tôi nuốt, ngay bây giờ tôi sẽ đem họ đến cục dân chính! ]

Sau khi Trang Thâm nhận tiền lì xì, liền trả lời tin nhắn của Thẩm Văn: [ Không chơi nữa, ngủ. ]

Thẩm Văn nhìn màn hình khẽ nở nụ cười, quả thật có thể tưởng tượng được khuôn mặt lạnh lùng của cậu.

Tuy là có quá trình có hơi quanh co, nhưng tốt xấu gì cũng lừa gạt được Trang Thâm đồng ý nhận lì xì. Thẩm Văn để yên cho cậu ngủ, thuận tiện mở tin nhắn của chiến đội ra nhìn một chút.

Hai ngày nay, người trong đội đều về quê ăn tết. Năm ngày sau quay lại.


Vốn dĩ Trang Thâm cũng phải cùng bọn họ nghỉ ngơi rồi làm việc, nhưng Thẩm Văn không muốn người khác quản cậu, nên lúc nào Trang Thâm qua đây đều được.

Nhóm WZQ, những người trong đây đều là đồng đội kề vai sát cánh nên bọn họ thoải mái nói chuyện.

[ @Liên Đội trưởng, chuẩn bị chiến đấu ạ? Nếu không, em qua với anh nhé? ]

Liên: [ Không cần, nhà anh không có chuyện gì. Mấy ngày đi thăm người thân cũng đã sắp xếp xong. Đi qua sớm cũng chuẩn bị trạng thái tốt. ]

[ Đội trưởng thật sự quá liều mạng rồi, tôi cũng không dám suy nghĩ nghỉ ngơi ngắn nữa. ]

[ Đội trưởng, cái đồng hồ anh đeo trong ảnh chụp cả gia đình hôm nay là quà sinh nhật em tặng anh sao? ]

Liên: [ Đúng, anh rất thích nên vẫn luôn đeo. ]

[ Anh thích là được. ]

Đồng hồ?

Thẩm Văn nhìn đến đây, ký ức ở trong đầu trỗi đậy. Một đoạn ký ức ngắn sắp quên lại xuất hiện.

Khi giáo viên còn đang giải bài trong lớp, ngồi cùng bàn của anh nhìn chiếc điện thoại trong tay. Trên màn ảnh hiển thị hình ảnh của những chiếc đồng hồ, biểu cảm chăm chú đánh giấu lại/

Khi đó Trang Thâm nói muốn tặng đồng hồ để tặng sinh nhật, không có chỗ nào không chỉ hướng về phía Liên Gia Ngôn cả.

Cũng không biết Liên Gia Ngôn có nhận được món quà này không.

Thẩm Văn ấn vào avatar của Liên Gia Ngôn ra, hỏi hắn một câu: [ Sinh nhật anh, Trang Thâm có tặng anh đồng hồ hay không? ]

Liên Gia Ngôn trả lời rất nhanh: [ Anh nhớ anh không có nhận được quà sinh nhật của em ấy. ]

Thẩm Văn: "..."

Trang Thâm không tặng cho y? Thẩm Văn nhìn chằm chằm những lời này, ngập ngừng suy nghĩ vài giây. Trang Thâm chọn đồng hồ cho ai?

Liên Gia Ngôn là đội trưởng của chiến đội, đã từng kéo Trang Thâm vào chiến đội. Hiện tại, Trang Thâm đã vào chiến đội, về sau có thể còn con đường rất dài cần phải đi, cộng thêm phúc lợi của chiến đội rất nhiều. Để mà nói Trang Thâm muốn cảm ơn Liên Gia Ngôn thì tặng cho y quà sinh nhật đắt tiền cũng đúng.

Nhưng bây giờ xem ra, Trang Thâm còn có một người so với anh cũng rất quan trọng. Người nào mà đáng giá khiến cho Trang Thâm tặng đồng hồ mấy triệu.

Người này là ai?

Liên Gia Ngôn thấy anh không trả lời, lại hỏi: [ Sao vậy? Trang Thâm đưa cho anh cái gì hửm? ]

Thẩm Văn: [ Không có, em nhớ lộn. ]

Thẩm Văn mở khung chat nói chuyện với Trang Thâm, hỏi: [ Cái đồng hồ trước đây em muốn tặng cho hai? ]

Đợi nửa giờ Trang Thâm vẫn không trả lời tin nhắn.

Ngày đầu tiên của năm mới, Thẩm Văn mất ngủ.

.....

Trang Thâm ngủ một giấc đến hơn mười giờ mới tỉnh lại, vừa mới chuẩn bị ăn cơm trưa, dì giúp việc trong nhà đi qua nói với cậu: "Cậu chủ, điện thoại trong phòng có ngưởi gọi đến cậu có muốn đi xem không ạ?"

Trước khi ngủ Trang Thâm tắt tiếng, cậu đi đến gần cầm điện thoại lên mới phát hiện là điện thoại của thầy Khâu.


Trang Thâm nhận điện thoại: "Thầy."

Khâu Lăng: "Ừm, ngày hôm qua có nói với con về triển lãm tranh, con có nhớ không? Con bên đấy có bao nhiều bức tranh?"

Trang Thâm: "Không nhớ rõ lắm, hay hôm nay con gửi tất cả cho ngài?"

Khâu Lăng sung sướng đáp lại: "Được, con nhớ là tốt rồi. Đến lúc đó thầy giúp con sắp xếp, con nhớ gửi qua đây sớm."

Cúp điện thoại, Trang Thâm mới nhìn thấy được tin nhắn của Thẩm Văn gửi đến.

Người này vậy mà lại nhớ kỹ chuyện đồng hồ đến vậy.

Thảo nào trước đây cậu lên trên mạng tìm quà tặng tốt nhất cho nam, đồng hồ đeo tay xếp hạng cao nhất.

Trang Thâm trả lời: [ Cho anh của em. ]

Sau khi Trang Thâm ăn cơm xong, nói với Trang Trần Húc: "Bắt đầu từ học kỳ này, em sẽ không về trường học nữa. Em chuẩn bị tham gia thể thao điện tử."

Trang Trần Húc cầm một chén trà nói, nghe được lời của cậu. Khuôn mặt vẫn luôn dịu dàng hơi sững sờ: "Em nói em không đi học?"

Trang Thâm gật đầu: "Vâng."

Trang Trần Húc đặt chén trà xuóng, hơi lo.

Y nghe mợ Hách nói thành tích của Trang Thâm đột nhiên tiến bộ, như vậy chỉ cần cố gắng thì thi đại học không thành vấn đề.

Còn chưa vui vẻ được bao lâu, hiện tại Trang Thâm kiên quyết nói không học nữa.

Trang Trần Húc hơi lo lắng: "Em nói anh nghe đội kia có chính quy hay không? Nếu không...anh không yên tâm để em qua đó."

Trang Thâm lấy bản hợp đồng đưa cho y xem: "Em sẽ thi đại học, chuyện thành tích anh không cần lo lắng."

Tuy là Thẩm Văn có nói khong cần cậu tạm thời nghỉ học, nhưng bên phía trường học lo lắng. Nên họ muốn phải có chữ ký của người thân, bọn họ mới đồng ý cho cậu đi.

Trang Trần Húc xem tỉ mỉ hợp đồng một lần. Hợp đồng không có vấn đề gì, tân thủ của chiến đội so với nhân viên trong công ty y còn nhiều hơn.

Nhìn ra được Trang Thâm đã quyết, Trang Trần Húc cũng không tiện nói thêm cái gì.

"Nếu như em thật sự yêu thích nơi này, vậy cứ đi làm những chuyện mà mình thích đi! Giống như trước đây anh đã từng nói với em, thành tích không quan trọng. Quan trọng là em có vui hay không! Nếu như bên kia quá mệt mỏi, em lúc nào cũng có thể rời khỏi, phí bồi thường hợp đồng bao nhiêu cũng không sao, anh giúp em trả..."

Trang Trần Húc nói liên miên: "Nói chung, ra khỏi trường phải tự chăm sóc bản thân của mình thật tốt.

Từ lúc đầu, y cũng không quá để ý đến năng lực của Trang Thâm. Cho dù Trang Thâm có làm được hay không, y đều có đủ bản lĩnh l cho Trang Thâm ăn mặc nửa đời còn lại. Cậu có một sở trưởng cũng là niềm vui ngoài ý muốn của y.

Trang Thâm gật đầu một cái: "Vâng."

Trang Trần Húc ký tên xong, Trang Thâm cầm đồ đạc về phòng, nhận được tin nhắn của Thẩm Văn gửi đến: [ Anh đến thành phố Giang rồi, em ở đâu? ]

Trang Thâm sửng sốt.

Vậy mà Thẩm Văn lại đến nhanh như vậy?

.....................

Lời edit muốn nói: Trước không đổi xưng hô của Khâu Lăng và Trang Thâm là do cả hai chưa thật sự xác nhận. Ngày hôm nay edit đến chương này, Trang Thâm cũng đã gọi Khâu Lăng một tiếng thầy, thì xưng hô cũng nên đổi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận