Edit: Lũy Niên
Trang Nhược Doanh vừa gọi điện đến, đầu dây bên kia đã bắc máy. Ngay lập tức ả nói: "Anh, lần trước em có hỏi anh về cuộc thi và em đạt được giải nhì. Tuần này, anh về có thể đi với em cùng nhau ra ngoài ăn cơm không? Anh đã giúp em rất nhiều, em có món quà muốn tặng anh."
"Chúc mừng đạt giải." Trang Trần Húc nhẹ nhàng đáp lời: "Chờ anh quay về mới có thể trả lời, không biết có thời gian hay không?"
Trang Nhược Doanh cười đáp: "Không có thời gian cũng không sao, nhưng mà tết ba mẹ muốn cùng chúng ta ra ngoài ăn mộ bữa."
Ả ta chưa kịp vui vẻ vì tết sắp đến, đã nghe được Trang Trần Húc trả lời: "Tết năm nay anh không ở nhà, chờ khi về đến nhà sẽ nói rõ ràng với ba."
Biểu cảm trên mặt của Trang Nhược Doanh cứng đờ, rất lâu cũng không bình thường được: "Tết năm nay anh không ở nhà? Tại sao?"
Trang Trần Húc chỉ đáp lại: "Về rồi nói với mọi người."
"Anh, tết tại sao lại không về nhà? Anh có phải đã xảy ra chuyện chuyện gì rồi không? Có thể nói với em không? Em rất lo lắng cho anh!" Trang Nhược Doanh nhẹ nhàng hỏi, từ ngữ đầy sự quan tâm nhưng không thái quá.
Trang Trần Húc im lặng hai giây, nhẹ giọng nói: "Bởi vì Tiểu Thâm, tết em ấy không ở nhà. Anh ở cùng em ấy."
Trang Nhược Doanh nghe được cái tên này, không cam lòng mà cắn chặt hàm dưới.
Lại là Trang Thâm! Chuyện gì Trang Thâm cũng không cần làm, cái gì cũng không cần để ý nhưng luôn có thể khiến cho những người xung quanh quan tâm.
Rõ ràng muốn chính bản thân như một thứ gì đặc biệt nên tết mới không thèm về nhà, nhưng phải kém người khác xuống nước chung. Còn khiến cho Trang Trần Húc không muốn ở nhà.
Trang Nhược Doanh cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Trang Huy Nghiệp nói ra chuyện khi này. sau đó mở miệng cầu xin: "Ba, năm nay anh không muốn đón năm mới ở nhà. Ba có thể khuyên anh một chút có được không?"
Trang Huy Nghiệp đã sớm mặc kệ Trang Thâm, giờ lại nghe được Trang Trần Húc vì Trang Thâm mà không về nhà. sắc mắt đương nhiên không tốt: "Ba biết rồi."
Trang Nhược Doanh nhìn ông tức giận, trong lòng cũng an ổn hơn chút.
Chỉ cần Trang Huy Nghiệp tỏ thái độ mạnh mẽ, thì Trang Trần Húc chắc chắn sẽ không đón tết với Trang Thâm.
........................................
Ở quán ăn bên ngoài trường học, Trang Thâm, Thẩm Văn, Tiết Trì Mắc và Tưởng Hoài bốn người ngồi xuống.
Tưởng Hoài rất hứng thú với Tiết Trì Mặc, ngồi bên cạnh cũng vẫn còn hỏi: "Trước trong trường tôi đồn rằng cậu có thể lấy một chọi mười, rất chi là lợi hại! Còn có thể đánh ba trận mọt ngày, thật như vậy hửm?"
Khuôn mặt Tiết Trì Mặc lạnh lùng nghiêm nghị, đáp lại y: "Không lợi hại như lời đồn."
Tưởng Hoài: "Tôi biết mấy lão đại các cậu đều thích khiêm tốn. Coi như giống như cậu nói không lợi hại đi nữa,, thì cũng là giáo bá của Thất Trung khẳng định cũng rất mạnh."
Tiết Trì Mặc nhìn về phía bên kia, ánh mắt rời vào trên người Trang Thâm đang ngồi lật menu giọng nói rất bình tĩnh; "Trang Thâm lợi hại hơn tôi."
Tưởng Hoài ngẩn người một chút, cũng kịp nhận ra thành tích của Trang Thâm cũng là từ Thất Trung.
"Nhưng lúc mà các cậu cùng một trường, cậu mới là giáo bá."
"Cậu ấy không thường lộ đầu. Nếu như ra mặt thì có thể nổi tiếng hơn so với tôi."
Tiết Trì Mặc lấy cốc nước, dùng giấy lau qua rồi rót nước vào. Hành động tự nhiên đẩy về phía bên cạnh Trang Thâm.
Trang Thâm nhìn thực đơn, nhìn người vẫn luôn không lên tiếng Thẩm Văn cũng đưa cho cậu cốc nước.
"Em ấy uống cốc này, cốc kia cậu giữ lại." Thẩm Văn chống lại ánh mắt của Tiết Trì Mắc, lười biếng nói: "Cậu chăm sóc tốt chính mình là được."
Tiết Trì Mặc nhìn anh đưa cốc nước đến, ánh mắt trầm xuống.
Thẩm Văn lười biếng dựa vào lưng ghế phía sau, nhìn chằm chằm về phía Trang Thâm đang từ từ xem thực đơn, chống lại tầm mắt của cậu gật gạt khóe miệng.
Tường Hoài đương nhiên cảm nhận được hai người này không hợp nhau. Không hiểu ra sao, cũng không rõ bọn họ đã xảy ra cái gì, vì không muốn bầu không khí tiếp tục trở lên quỷ dị, hỏi: "Kỳ nghỉ đông các cậu tính thế nào? Tôi tính đi du lịch mười ngày, thời gian còn lại thì ở nhà chơi game."
Không khí khẩn trường bị phá vỡ, Tiêt Trì Mặc lạnh lùng trả lời: "Ở nhà."
Thẩm Văn rũ mắt, nhìn chằm chằm vào Trang Thâm. Cậu cúi đầu, lúc chớp mắt lông mi khẽ động giống như anh đang nhìn một thứ quý giá vậy, ánh mắt một chút cũng không rời.
Tiết Trì Mặc càng nhìn càng cảm thấy anh không được phù hợp, Trang Thâm chọn xong đồ ăn, hỏi cậu: "Giao thừa lần này cậu nếu như thấy chán thì có thể đến tìm tôi, địa chỉ cũ."
Tưởng Hoài cảm thấy kỳ lạ: "Tìm cậu, tại sao cậu ấy lại tìm cậu?"
Tiết Trì Mặc không trả lời, chỉ lẳng lặng đợi Trang Thâm.
Trang Thâm lạnh lạnh đáp: "Tôi đón tết ở ngoài, không đón năm mới ở nhà."
Tiết Trì Mặc gật đầu, không hỏi nhiều.
Thẩm Văn nghiêng đầu, ánh mắt của hai người chạm phải nhau nhưng đều rời đi rất nhanh, biểu cảm trên mặt đều không được tốt lắm.
"Các cậu còn cùng nhau đón năm mới sao?" Thẩm Văn thấp giọng hỏi, trong mắt anh hoàn toàn không có ý cười: "Làm những gì?"
Trang Thâm nhớ lại những chuyện nguyên chủ làm, mơ mơ hồ hồ nhớ lại chút. Cũng chẳng có gì lạ đều là những phần lớn con trai sẽ làm khi ở với nhau.
"Chơi game, ăn."
Hình như Tiết trì Mặc cũng nghĩ đến cái gì đó, giọng nói cũng trở lên nhẹ nhàng hơn. Vẻ lạnh lùng trên mặt cũng thiếu đi: "Gần đây mới ra một trò chơi, đến lúc đó có thể cùng chơi với nhau."
Y nghe nói gần đây Trang Thâm bắt đầu chơi game, cũng đang chú ý đến chuyện này.
Trang Thâm gật đầu.
Thẩm Văn cười một cái nói: "Tình cảm của các cậu rất tốt."
Tiết Trì Mặc nghiêng mặt, giọng nói thờ ơ: "Cũng không tệ."
Tưởng Hoài nhìn hai người bọn họ, lại nhìn khuôn mặt trầm lặng của Trang Thâm gãi đầu.
Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ phát sinh xích mích từ lúc nào? Vì sao y lại không biết?
Bốn người giữ nguyên bầu không khí như vậy mà ăn xong bữa tối, cuối cũng cũng có thể chia thành ba đường rời đi.
Bắt đầu vào đông, nhiệt độ vào buổi tối hạ xuống thấp, những cơn gió lạnh đầu mùa thổi qua.
Thời gian này mọi người đều đang tự học ở lớp, trong sân trường không một bóng người.
Bàn tay đột nhiên cảm nhận được ấm áp, Trang Thâm sững sờ.
Cậu đã quen cảm giác tay lạnh như băng, nhưng lại có lúc vì cảm nhận được hơi ấm mà trở lên sững sờ.
Bất cứ lúc nào Thẩm Văn đều có thể đột nhiên nắm lấy tay cậu, Trang Thâm muốn buông ra lại bị đôi tay ấy nắm chặt. Thẩm Văn cười với cậu: "Không sao, bây giờ không có người. Nhìn thấy sẽ buông tay em ra."
Anh im lặng rồi lại hỏi: "Tiết Trì Mặc, không biết mối quan hệ của chúng ta?"
Gần đây Trang Thâm rất ít liên hệ với y, đương nhiên sẽ không chủ động nói ra mấy chuyện này. Cậu cảm thấy hơi kỳ quái mà hỏi lại: "Không biết, sao vậy?"
Thẩm Văn chậm rãi sưởi ấm ngón tay cậu, dùng tay véo rời lại nắn: "Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy cậu ta rất tốt với em. Năm mới em với cậu ta còn đón cùng nhau?"
Trang Thâm nghe được đây, rốt cuộc cũng rõ ràng được ý của anh.
Tiết Trì Mặc là người mà nguyên chủ sẽ chơi chung, nhưng mà chỉ là bạn bè bình thường. Chuyện cùng nhau đón tết tất nhiên cũng bình thường, không nghĩ đến Thẩm Văn lại nhớ đến bây giờ.
Thẩm Văn chớp chớp lông mi, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu.
Anh cảm thấy vấn đề này của mình không có gì đáng trách. Dù sao thì, hành động của Tiết Trì Mặc ngay từ đầu đã không giống bình thường.
Trang Thâm trả lời: "Cậu ấy như vậy là bởi vì em cho cậu ấy mượn rất nhiều tiền."
Thẩm Văn im lặng một chút: "Cậu ta mượn em rất nhiều tiền?"
Trang Thâm là một người tiết kiệm, vậy mà lại đồng ý cho người ngoài vay tiền. Có thể tưởng tượng đây là một cái ơn lớn như thế nào.
Cũng khó trách Tiết Trì Mặc đối xử với cậu tốt như vậy.
Trang Thâm thản nhiên đáp: "Cấp cứu, lúc đó không nghĩ nhiều. Nhưng cậu ấy lại rất để ý, cho nên bắt đầu từ lúc đó mới có quan hệ không tệ."
Thẩm Văn dừng lực vừa phải bóp bóp tay cậu, trong mắt vẫn không có ý cười nhưng khóe môi lại hơi cong lên: "Em đối với cậu ta cũng tốt."
Tiết Trì Mặc có tài đức gì mà có thể mượn được Trang Thâm một số tiền lớn như vậy? Còn có thể cùng cậu đón năm mới, hoặc còn có những lúc thân mật hơn nữa.
Trang Thâm để ý sắc mặt của anh đột nhiên trầm xuống, càng cảm thấy kỳ lạ nhíu mày lại: "Anh đang tức giận chuyện gì?"
Hai người đi vào lý túc xá, tay của Trang Thâm bị anh nắm hết một đường đi. Bàn tay vẫn luôn lạnh của cậu cũng trở lên ấm áp.
Cậu lạnh đã quen, giờ ấm như vậy có chút không quen.
Những lời cậu hỏi anh cũng không biết phải trả lời làm sap.
Anh đang giận cái gì?
Cho dù là bởi vì Tiết Trì Mặc có thể ở với Trang Thâm, cùng làm những chuyện không có anh.
Ngay cả chính anh cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày mình trở lên nhỏ mọn như vậy. Ngay cả những chuyện nhỏ như vậy cũng để trong lòng.
Vấn đề là nhỏ, nhưng...
"Không có giận." Thẩm Văn thấp giọng đáp lại, mở cửa ký túc xá. Theo đường quen thuộc mà bật đèn, bật điều hòa lên.
"Anh còn nhớ chuyện cá cược giữa chuyện ta ngày trước trong kỳ thi không?" Trang Thâm cởi áo khoác ra, khí nóng từng nhịp tràn ngập căng phòng khiến cho xung quanh ấm hơn, khuôn mặt của cậu cũng trở lên mềm mại.
Trước bọn so kiểm tra thành tích, thành tích của Trang Thâm so với anh thấp hơn. Nhưng nếu như cộng thêm điểm trừ sai thì trên thực tế của cậu cao hơn. Vậy nên kết quả cuối cùng là bọn họ có thể ra điều kiện cho lẫn nhau.
Trang Thâm vẫn còn chưa nói.
Thẩm Văn gật đầu đáp: "Nhớ rõ, em nghĩ xong rồi?"
"Nghĩ xong rồi." Trang Thâm nhìn anh, đôi mắt trong hỏi anh: "Phải làm sao để tâm trạng của anh có thể tốt hơn?"
Khóe môi của Thẩm Văn chậm rãi cong lên, hỏi: "Cái này, em muốn làm cho tâm trạng của anh tốt hơn sao?"
Trang Thâm không đòi anh cái gì, ngược lại muốn làm cho anh không tức giận.
Bạn trai của anh, sao có thể đáng yêu như vậy chư?
Trang Thâm nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bình tĩnh nói: "Đúng vậy."
Thẩm Văn đi đến, một tay đặt lên chiếc bàn đằng sau cậu. Đem người nghiêng về phía trước.
"Vậy em hôn anh một cái, anh sẽ không tức giận nữa." Anh thấp giọng nói, hơi ấm kề bên tai cậu. Trong ánh mắt nam sinh chỉ còn ý cười. nhìn người mình thích phảng phất như chứa đựng hàng nghìn tia sáng.
Trang Thâm hầu như không do dự, cậu ôm lấy cổ Thẩm Văn chủ động hôn lên.
Trong phòng vốn có chút nóng, nụ hôn ấm áp rơi xuống lại càng khiến cho không khí bốn phía thêm nóng bỏng.
Tay người đặt bên bên hông của Trang Thâm ngày càng gấp. cậu cảm nhận được cái người đang ôm cậu phải dùng rất nhiều sức lức mới có thể đè được.
Trên môi cảm thấy hơi đau, sau một giây có thứ gì đó ấm ấm tiến vào môi của cậu.
Trang Thâm sửng sốt, bàn tay đặt trên lưng sờ sờ người cậu. Thẩm Văn trở lên manh động, hình như không nửa phần trở ngại khi tiến vào địa bàn của đối phương.
Mười phần xâm lược.
Những thứ này chỉ có thể là anh làm, những người khác không có quyền sở hữu.
Loại tiếp xúc vẻn vẹn chỉ thuộc về bọn họ.
Rất gần, Trang Thâm chống cự mà đẩy anh một cái. Không biết có phải do động tác chống cự của cậu quá lớn hay không, mà sách phía sau cậu đột nhiên rơi xuống.
Mu bàn tay bị đồ đập chút, Thẩm Văn ý thức được chuyện gì. Lập tức vội vàng kéo người trong ngực về phía trước rồi buông cậu ra.
Trang Thâm thở dốc hổn hển, mội cậu bị anh hôn đến đỏ ở trên làn da trắng của cậu càng thêm được chú ý.
Thẩm Văn nhìn mặt cậu vài giây, xoay đó vội vàng chuyển rời ánh mát đi hường khác. Nhìn thấy mấy quyển sách rơi xuống, cầm lên.
Khóe mắt Trang Thâm hơi phiếm hồng, rũ mắt đứng bên cạnh nhìn anh hỏi: "Xong chưa?"
Thẩm Văn xếp sạch gọn gàng ngăn nắp, ngón tay cầm sách có những khơp xương rõ ràng.
Giọng nói của anh khàn khàn, âm cuối kéo dài như chưa thỏa mãn đáp: "Được rồi, cảm ơn bạn trai."
Cúi đầu, nhìn thấy giấy chứng nhận rơi ra bên ngoài, đột nhiên sững sờ.
......................................................
Lời edit muốn thông báo: Thật sự pass nhà tôi có một số chương hơi quái, nhưng tôi vẫn muốn đặt khó một chút để sau này đỡ hối hận vì công sức bản thân bỏ qua. Cũng rất biết lỗi với các bác, nhưng từ thứ 2 tuần này tức ngày hôm qua là tôi đã không còn nhận gửi mail cho những bác hỏi gợi ý pass chi tiết tôi nữa. Sau này, nếu như các bác muốn hỏi gợi ý pass chi tiết thì đành thêm một bước nữa đó là phải trả lời hết tất cả các câu hỏi mà tôi đưa ra. Yên tâm nó không khó, chỉ nằm trong truyện thôi chỉ cần các bác đọc sẽ biết. Cũng để lọc một chút thôi. Hi vọng các bác có thể chịu khó. Chi tiết tôi để ở mục pass nhé!
..........................................................
Lời edit muốn tâm sự với các bác: Vậy là cuối cùng cũng đi đến bước này. Tôi còn 70 bước nữa, thôi thì từ từ bước. Mà thời buổi F0, các bác nhớ cẩn thận. Tôi đi hôn nhóc tì nhà tôi phát đã dính rồi. Nằm liệt giường mấy ngày, tưởng không sao mà hôm sau mất khứu giác không ngửi thấy gì cả. Đầu 2 rồi lần đầu tôi bị mất khứu giác:v lạ lẫm phết. Xong rồi, cái gì cũng thèm nhưng tôi lại không muốn ăn. Ăn cái gì cũng bứ, xong đêm đói rồi bị hạ đường huyết không ngủ được. Lăn lông lốc đến 4-5h sáng rồi sáng 7h dậy học:v Nay ổn hơn mới làm chương cho các bác đọc đây. Các bác nhớ cẩn thận đấy nhé! Dịch đừng chủ quan!
Tôi là Lũy Niên – Xin chào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...