Diêm Như Ngọc cũng nhìn về phía đó.
Nhị đương gia này giống hệt lời Lương bá nói, dáng dấp vô cùng cường tráng, chỉ cần đứng đối diện là có thể cảm nhận được khí thế của ông ta.
Dù cho ông ta thật sự không có năng lực gì, thì chỉ với tướng mạo này thôi đã có thể dọa đám trẻ con sợ đến bật khóc, rất xứng với biệt danh “Thiết Ma Đầu” của ông ta.
So với cha mình, dáng dấp của Vạn Châu Nhi cũng tạm coi như thanh tú, đáng yêu.
Về phần Tam đương gia…
Diêm Như Ngọc không khỏi cảm thấy lóa mắt.
Y nào giống Tam đương gia của trại thổ phỉ, rõ ràng là hình tượng thư sinh yếu đuối trong các quyển tiểu thuyết tình ái.
Tuy y đã ngoài ba mươi, gần bốn mươi, nhưng trên cằm không có lấy một sợi râu.
Khác với mọi người mặc áo ngắn quần dài, y khoác lên mình bộ trường sam sạch sẽ chỉn chu, tóc tai được vuốt gọn gàng, từng sợi tóc đều để lộ hơi thở nhẹ nhàng khoan khái, thoạt trông giống hệt một lương dân vô tội.
Người này thật sự là thổ phỉ ư?
“Đây là Tam đương gia á?” Diêm Như Ngọc cảm thấy vô cùng khó tin, nàng lén hỏi Lương bá.
“Đương nhiên, Đại đương gia, ngài thật sự không nhớ ư? Trước kia Tam đương gia là thư sinh, mười mấy tuổi đã thi đậu tú tài.
Hồi còn chưa làm thổ phỉ, tên tuổi ngài ấy nổi tiếng khắp thành Cát Dương, tiếc là…” Lương bá thở dài.
Tiếc là hai mươi năm trước, tộc trưởng của một gia tộc có quyền có thế trong thành ép Thích Tự Thu cưới nữ nhi của ông ta, Thích Tự Thu từ chối, đối phương bèn vu cho Thích Tự Thu tội hãm hiếp, giết người.
Lúc ấy khi nhận được tin, lão đương gia vô cùng thương tiếc y, cứu y một mạng.
Thích Tự Thu nhớ kỹ ơn tình, thêm việc y đã trở thành tội phạm truy nã, bèn dứt khoát ở lại Diêm Ma Trại, sau này bộc lộ tài năng, khiến tất cả mọi người tin phục, trở thành Tam đương gia của trại.
Hiện tại đang đứng trước mặt Tam Đương gia, Lương bá cũng không tiện kể thêm.
Diêm Như Ngọc khó mà tin được chuyện trong trại thổ phỉ của nàng có một người xuất thân tú tài, hơn nữa tú tài này còn lăn lộn đến vị trí Tam đương gia.
Quả nhiên, nếu là vàng thật thì đặt đâu cũng phát sáng!
“Diêm Như Ngọc, ngươi lại gây sự gì thế hả?” Đúng lúc này, sau khi nghe xong lời mách lẻo của nữ nhi, Nhị đương gia lập tức quát lớn hỏi.
“Gây sự ư? Xem ra dáng vẻ vô phép tắc của Vạn Châu Nhi là học từ Nhị đương gia ông.” Diêm Như Ngọc khẽ híp mắt lại, không thèm để ý đến ông ta nữa, mà đi đến trước mặt Tam đương gia, nói: “Tam đương gia, nghe Vạn Châu Nhi nói, ban nãy mọi người vừa bàn chuyện ở Tụ Nghị Đường à? Không biết là bàn bạc chuyện gì thế?”
“Còn phải hỏi ư? Đương nhiên là chuyện đổi Đại đương gia.” Vạn Châu Nhi hung hăng lườm Diêm Như Ngọc một cái.
Nghe vậy, Thích Tự Thu cau mày liếc Vạn Châu Nhi: “Nhị ca nên dạy dỗ lại nữ nhi của mình đi, bây giờ Ngọc Nhi vẫn là Đại đương gia, nữ nhi của nhị ca lại hết lần này đến lần khác không biết tôn ti trật tự, vi phạm quy định của trại chúng ta.”
“Tam đương gia nói đúng lắm! Ban nãy tiểu thư Châu Nhi còn lớn lối chế giễu, châm chọc Đại đương gia trước mặt tất cả mọi người, Đại đương gia vừa định phạt nàng ta thì hai người đã xuất hiện…” Lương bá nhân cơ hội này, lập tức tố cáo.
“Hai đứa quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành, có chút chuyện bé như hạt vừng đó, phạt gì mà phạt…” Nhị đương gia chẳng thèm để ý, ông ta vung tay lên, thờ ơ nói.
Khóe môi Thích Tự Thu giật giật vài cái, y nhìn Nhị đương gia với ánh mắt bất đắc dĩ: “Nhị ca, quy định trong trại này do ta đặt ra, chẳng lẽ nhị ca có ý kiến với quy định của ta? Nếu là vậy, chúng ta nên quay về Tụ Nghị Đường bàn bạc, bao giờ thống nhất được quy định mới thì hẵng trở ra, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng…”
Nghe thấy những lời này, Nhị đương gia lập tức rụt cổ lại, sợ hãi: “Ngươi muốn nhân cơ hội này để giảng mấy thứ chi, hồ, giả, dã cho lão tử đúng không? Lão tử không thích nghe!”
“Nhưng mà… Ngọc Nhi không xứng chức Đại đương gia, Châu Nhi nói con bé hai câu cũng đúng mà, đâu phải chuyện to tát gì, ta thấy không nên phạt tới phạt lui thì hơn.
Nếu thật sự không được, lão tử chịu thay Châu Nhi hai roi là được chứ gì, đừng khiến chuyện bé xé ra to.”
Thích Tự Thu không vội đồng ý, mà nhìn về phía Diêm Như Ngọc rồi thở dài: “Ngọc Nhi, trước khi con luôn nói với ta rằng con không muốn làm Đại đương gia nữa.
Bây giờ con nghĩ thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...