Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng


Cô đứng dậy nói: “Đúng vậy.

”Thiếu niên nhướng mày: "Ồ, cọ trầy xe tôi rồi, phải đền.

”Diệp Nhiễm: “Bao nhiêu?”Thiếu niên cười không có ý tốt nói: "Chiếc xe này tôi mua hơn 500 tệ, thấy cậu đẹp như vậy, giảm cho cậu còn 200 tệ thôi.

”Diệp Nhiễm lạnh lùng nhìn thiếu niên: “Nhiều nhất là 2 tệ.

”Thiếu niên cười ra tiếng: “Hai tệ? Hai tệ đủ làm gì hả?”Diệp Nhiễm xoay người muốn đi: "Cậu không cần thì thôi, có thể đi tìm giáo viên tới giải quyết.

”Thiếu niên đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng thẳng tắp tinh tế của Diệp Nhiễm: "Bạn học, sau khi tan học tôi sẽ tìm cậu, cậu thiếu tôi 200 tệ!”Trở lại lớp học, cô đã tới trễ rồi, giáo viên đã ở trên bục giảng, thấy cô tiến vào, rất không hài lòng.

Cô đi tới chỗ ngồi của mình, mở cặp xách ra, hôm nay học hình học không gian.


Giáo viên giảng bài, cô không nghe, tự mình đọc sách.

Cô đã sắp đọc xong chương trình học của lớp 10, chuẩn bị dùng tiền mà cha cô vừa cho đi hiệu sách tìm mua một ít tài liệu tham khảo của lớp 11 và lớp 12.

Lúc này, cô nghe được giáo viên nói: “Diệp Nhiễm, em trả lời cho tôi câu này.

”Cô ngẩng đầu, toàn bộ bạn học trong lớp đều đang nhìn cô, vui sướng khi người gặp họa.

Mà vẻ mặt của giáo viên rất nghiêm túc cũng rất không vui.

Cô buông quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía bảng đen, trên đó có một đề bài, vẽ một hình học, hỏi là có tổng cộng bao nhiêu hình tam giác.

Cô nhàn nhạt trả lời: “Chín.

”Lời vừa thốt ra, cả lớp lập tức rộ lên tiếng cười, có người còn cười đến chảy nước mắt.

"Chắc chắn cậu ta không nghe cô giảng bài! Cô vừa nói là bảy cái!”Kỳ thật vừa rồi cô giáo nói bảy, nhưng các bạn học sinh đều tìm không ra, có người nói là ba hình, có người nói là năm hình, chết sống cũng không thể tìm ra bảy hình.

Kết quả Diệp Nhiễm còn đi ngược lại, nói tới chín.

Giáo viên lập tức không vui.

Vốn dĩ cả một lớp không thể tìm ra đáp án cô ta đưa đã rất không vui rồi, vậy mà hiện tại còn lòi ra một Diệp Nhiễm gây rối, cô ta nói cái gì căn bản cô cũng không nghe lọt tai sao?Giáo viên dạy toán xụ mặt, nghiêm túc mà khiển trách: "Trò Diệp Nhiễm, sắp phải thi cuối kỳ rồi, bây giờ tôi đang ôn tập các thiếu sót cho các em lần cuối cùng, các em nên nghiêm túc nghe giảng, thái độ đoan chính mới phải? Còn các em thì sao, một đám, trong lòng đều không đặt điểm số làm trọng? Em Diệp Nhiễm, đặc biệt là em, lớn tuổi như vậy, còn học lớp 10, ngay cả mặt cũng không đỏ, em không biết ngại, không có liêm sỉ sao?”Diệp Nhiễm tựa như không nghe lọt, biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt đứng ở đó, y như một khúc gỗ.

Bạn học chung quanh đều che miệng phát ra âm thanh châm biếm, xem náo nhiệt.


Mặt giáo viên dạy toán đỏ bừng, tức giận đến nói không lựa lời: "Diệp Trác lớp 11/1 hình như là em gái em phải không, tôi đây không hiểu, đều là họ Diệp, sao người ta đã cầm cờ đi trước học lớp 11 rồi mà em thân là chị lại có thành tích như vậy? Em có thể học hỏi theo em gái em có được không?”Diệp Nhiễm hơi nhíu mày.

Cô không thích nghe giáo viên dạy toán nói những lời này.

Dù cho cô không quá tâm đắc với vai diễn Diệp Nhiễm này, nhưng nghe xong cô cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Vì thế cô nhướng mày, ánh mắt khẽ liếc về vị giáo viên trên bục: "Thưa cô, hình này quả thật có chín hình tam giác, chắc là cô sai rồi đấy ạ.

”Nói xong, cô lại nhẹ nhàng bâng quơ mà bổ sung một câu: “Chúng ta đều lớp 8, vốn đã là lớp có thành tích kém nhất khối, giáo viên như cô nếu không thể làm tốt được giáo án của mình, thì cũng có thể đi mời giáo viên lớp khác đến chỉ cho, miễn cho nói sai đáp án, dạy sai con cháu của cô.

”Lời vừa nói ra, giáo viên dạy toán trực tiếp phát nổ.

Cô ta trực tiếp ném giáo án lên bàn giáo viên: “Diệp Nhiễm, em đi ra ngoài.

”Diệp Nhiễm quải cặp sách, đứng dậy đi ra ngoài.


Giáo viên dạy toán càng thêm tức giận, cầm lấy một viên phấn trắng ném vào Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm trở tay bắt lấy, thẳng tay ném nó vào thùng rác.

Giáo viên dạy toán tức giận đến trừng mắt, lúc này Trần Vạn Vinh từ bên ngoài chạy vào, vui tươi hớn hở mà hô to: "Thưa cô, thưa cô, em vừa mới đi kêu thầy chủ nhiệm giáo dục đến rồi!”Theo sau lời cậu ta, chủ nhiệm giáo dục cũng tới.

Giáo viên dạy toán tức giận nói chuyện vừa rồi cho thầy chủ nhiệm giáo dục nghe.

Chủ nhiệm giáo dục cau mày nhìn Diệp Nhiễm, yêu cầu Diệp Nhiễm xin lỗi.

Diệp Nhiễm: “Nếu em làm sai, em sẽ xin lỗi.

Nhưng em không sai, cô giáo lại nói em sai, vì sao em phải xin lỗi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận