Cô nhớ ở thị trấn có một trạm thu hồi, bên trong có đủ thứ lộn xộn, chắc là cũng có sách.
"Chị, sao chị vội thế, bây giờ chị lên thị trấn, đến nửa đêm chị không phải lại phải đi một chuyến nữa sao, như vậy mệt lắm, hay thôi đi, chị ngủ trước đi.
"
Tần Trúc Nam lo lắng muốn chết, mấy ngày nay chị gái cậu như bị tiêm máu gà vậy, không biết mệt mỏi, nếu như sức khỏe không tốt thì phải làm sao.
"Không sao, dù sao bây giờ ban ngày cũng không ngủ được.
"
Tần Trúc Tây nhún vai, cô thực sự không thấy mệt, trước đây ba ngày hai đêm không ngủ vẫn có thể chống đỡ được, huống chi là bây giờ, chuyện nhỏ thôi.
"Vậy thì em đi cùng chị, lâu lắm rồi em không lên thị trấn, được không? Chị~~~"
Tần Trúc Nam kéo tay Tần Trúc Tây làm nũng.
Lần gần nhất lên thị trấn là vào dịp Tết, chị cậu đã quấn cậu thật chặt, sau đó đưa cậu lên thị trấn mua những thứ cần thiết cho Tết, chị cậu còn mua cho cậu một xiên hồ lô đường, hương vị chua chua ngọt ngọt đó, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ.
"Được, chị thấy sức khỏe của em dạo này cũng cần phải tập luyện nhiều hơn, vậy thì, khi nào rảnh chị sẽ lập cho em một kế hoạch rèn luyện sức khỏe, có khi càng không vận động thì càng yếu đi.
"
Tần Trúc Tây đánh giá cậu, sau đó nghiêm túc nói.
Tuy cô không biết xem bệnh nhưng cũng biết rằng thiếu vận động là không được, Tần Trúc Nam có thể từ từ tập, trước tiên mỗi ngày đi bộ vài vòng quanh nhà, sau đó đi bộ một vòng quanh thôn, chỉ khi nền tảng được hình thành thì việc chữa bệnh mới nhanh.
"Vâng vâng! Em nghe lời chị hết!"
Tần Trúc Nam gật đầu như gà mổ thóc, chị khống là như vậy, chị nói gì thì là thế đó!
"Được, vậy đóng cửa đi.
"
Hai người nói đi là đi, lập tức lên đường đến thị trấn.
Lúc này hơn hai giờ chiều, đúng lúc trời nắng gắt, để bảo vệ làn da của mình, cũng như sức khỏe của Tần Trúc Nam, hai chị em đành phải tìm một chiếc lá to có thể che đầu để che nắng.
Sức khỏe của Tần Trúc Nam thực sự rất yếu, đi hai bước đã bắt đầu thở dốc, hôm nay đưa cơm cho Tần Trúc Tây đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, lúc này lại đi bộ lên thị trấn, quãng đường hơn một tiếng đồng hồ, mới đi được mười phút cậu đã bắt đầu hối hận, đầu óc choáng váng từng cơn.
"Hay là em về trước đi? Không khỏe thì đừng cố nữa, thị trấn cũng không chạy đi đâu, lần sau lên cũng được.
"
"Không sao, em có thể.
"
Cậu lắc đầu, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt rất kiên định.
Đúng vậy, là một nhân vật phản diện, chắc chắn sẽ không mất đi chút ý chí nào.
Được thôi, vừa hay Tần Trúc Tây cũng muốn biết giới hạn sức khỏe của Tần Trúc Nam ở đâu nên không phản đối nữa, chỉ thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi một lát, rồi quạt cho cậu.
Đến khi đến trạm thu hồi của thị trấn thì đã hơn bốn giờ chiều, hai người đã đi hơn hai tiếng đồng hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...