Tần Trúc Tây nói chậm rãi, cô nói có lý có cứ, lấy ví dụ này nọ, mọi người lập tức hiểu ra.
Đúng là như vậy! Họ đi sông mò vài con cá còn phải nộp một nửa nhỏ.
Khoan đã, những năm gần đây, Dương gia hình như chỉ có lúc đầu nhặt được lợn rừng mới chia cho mọi người một nửa, còn như gà rừng thỏ rừng thì hoàn toàn tự mình ăn.
Có ăn vụng, cũng có ăn quang minh chính đại, trước đây vì Dương Mi Mi còn nhỏ, đồ trẻ con nhặt được không tính, không cần nộp cho đội.
Nhưng bây giờ cô ta cũng đã lớn rồi, bất kể là con mồi hay tiền đều phải nộp cho tập thể mới đúng!
"Phi, cô chỉ ghen tị với nhà tôi sống tốt, đồ xui xẻo, cả nhà đều là quỷ yểu mệnh!"
Bà nội Dương phun ra một bãi nước bọt, lời nói ra càng độc địa.
"Bà mới xui xẻo, bà mới là quỷ yểu mệnh!"
Tần Trúc Nam là người đầu tiên đứng ra mắng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Bà nói lại lần nữa xem.
" Tần Trúc Tây đẩy em trai ra sau, bình tĩnh nói.
"Cho dù có nói mười lần tám lần, người nhà cô cũng là quỷ yểu mệnh! Ông bà cô đều chết rồi, cha mẹ cũng không còn, chỉ có một đứa em trai, có thể sống đến mười tám tuổi không, buồn cười, tôi xem cô có thể làm gì bà già này.
"
Bà nội Dương ỷ già hiếp trẻ, căn bản không sợ chút nào, Tần Trúc Tây này còn có thể đánh bà ta sao?
Thật khéo, Tần Trúc Tây thật sự có thể đánh bà ta.
"Miệng thối thì súc miệng nhiều vào, còn tim thì không có cách nào, đã sống đến tuổi này rồi, hay là bà chết đi cho rồi? Xuống dưới hỏi ông bà nội và cha mẹ tôi xem họ có phải quỷ yểu mệnh không.
"
Tần Trúc Tây mặt lạnh, duỗi hai ngón tay chọc chọc vào chỗ xương sườn bên hông bà ta.
"A~~~ Đánh người rồi đánh người rồi, con nhóc Tần gia phản rồi, dám đánh người già!"
Bà nội Dương cảm thấy bên hông đau nhói, như bị búa đập vào, đau đến mức bà ta mềm nhũn ra, chỉ có thể nằm trên đất chửi bới.
Khuôn mặt già nua nhăn nheo lập tức phun ra nhiều từ khó nghe hơn, đều liên quan đến các bộ phận trên cơ thể người.
"Mẹ sao thế, mẹ không sao chứ, sao cô lại đánh người! Quả nhiên là đứa con hoang không cha không mẹ!"
Cha Dương Mi Mi thây đổi sắc mặt, xông lên định đẩy Tần Trúc Tây, báo thù cho mẹ già của mình.
Tần Trúc Tây đứng im không nhúc nhích, chỉ khi ông ta xông lên thì nghiêng người sang một bên, tiện thể đá một cước vào đầu gối ông ta.
"Á!"
Ngay lập tức, cha Dương Mi Mi cũng ngã mạnh xuống đất, ôm chân đau đến toát mồ hôi lạnh, con nhóc chết tiệt này sao lại có sức lớn như vậy!
Có người không nhìn nổi nữa, bênh vực Tần Trúc Tây nói.
"Được rồi các người, mắng một cô gái nhỏ nhà người ta là quỷ yểu mệnh thì quá quá đáng rồi, thím Dương, cô ấy chỉ dùng hai ngón tay chọc bà, bà có cần nằm trên đất không dậy không, còn chửi khó nghe như vậy.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...