Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Giang An Miên có thể được sưởi ấm bởi ánh mặt trời khi nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt của cậu nhuộm một chút màu đỏ, như thể cậu đang nhìn lại ánh sáng, cậu chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt trống rỗng, như thể cậu đang mong đợi điều gì đó, và dường như chỉ đang trong trạng thái bàng hoàng.
Chị y tá giúp cậu thay thuốc, lại do dự một hồi, nhưng không khỏi an ủi: "Tiểu Giang, ba mẹ cậu nhất định là bận rộn công việc, cho nên mới không cố ý quên sinh nhật của cậu, có lẽ cậu sẽ nhìn thấy, một bất ngờ vào ngày mai.
"
Giang An Miên dừng một chút, lấy lại tinh thần, hàng mi đen dày hơi rũ xuống, nhẹ nhàng đáp lại.
Bản chất cậu chậm chạp và sợ mọi người.
Mặc dù cậu đã ở với chị y tá được vài tuần nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng khi nói.
Cậu biết chị y tá đang an ủi mình, lần trước ba mẹ cậu đưa em gái đến, nói khoảng thời gian này sẽ đi Disney.
Họ nghĩ rằng cậu đang ngủ và không thể nghe thấy cậu, trong khi thực tế thì cậu không ngủ chút nào.
Vì đau nên cậu rất ít khi ngủ được.
Không ai phát hiện ra rằng ngày họ đi thực sự là sinh nhật của cậu.
Chị y tá liếc nhìn cậu, thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi.
Chưa kể đến hôm nay, suốt mấy tuần cô ở cữ, bố mẹ cậu chưa một lần lên thăm.
Giống như! hoàn toàn quên mất rằng bọn họ còn có một đứa trẻ trầm lặng hiếm khi tồn tại.
Căn phòng trống rỗng, Giang An Miên cuối cùng cũng thả lỏng người, cậu lặng lẽ phơi nắng một lúc, sau đó mở điện thoại lên và bắt đầu viết cập nhật của ngày hôm nay.
Cậu không thể ngồi trong một thời gian dài, vì vậy cậu đã cố tình xuống Xunfei (*) và mã hóa các từ bằng điện thoại di động của mình.
(*): Xunfei Yuji nó là một phần mềm ghi chú bằng giọng nói có thể giúp người dùng chuyển giọng nói thành văn bản và ghi âm nó, nó cũng hỗ trợ đồng bộ hóa đa đầu cuối, có thể chia sẻ tài liệu và hỗ trợ hiệu đính thông minh trong khi nghe.
Nó là một hiện vật cần thiết cho ghi chú bằng giọng nói.
Mỗi khi gõ một câu, cậu sẽ dùng ngón tay chọc vào lỗi chính tả và sửa câu sai.
Phương thức nhập liệu của Shuangpin nhanh hơn Quanpin (*), nhưng cậu vẫn không vội vàng mà dồn hết tâm huyết vào đó, cậu đang làm điều mình thích nhất.
(*):
+ Shuangpin: tương tự bàn phím Bính âm nhưng có thêm các âm phổ biến để tăng tốc độ gõ
+ Quanpin (Toàn bính): NJStar gọi là Tự Từ Bính Âm (?)
Cậu viết rất chậm, mỗi khi viết được một nghìn hai nghìn chữ đều phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc, nếu không sẽ rất đau đầu.
Nhưng không hiểu sao hôm nay đầu cậu có vẻ đau hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng thì cậu cũng đã viết xong bản cập nhật của ngày hôm nay và trời đã tối.
Giang An Miên đến diễn đàn để xem trước, và chắc chắn rằng không có gì để nói, vì vậy cậu đã nhấp vào gửi, nhưng lúc này Xiaolu đột nhiên bị mắc kẹt, nhưng cậu đã quen với điều đó, Xiaolu bị mắc kẹt hàng đêm.
Giang An Miên lùi ra ngoài, quay sang khu vực bình luận, nơi có rất nhiều thiên thần nhỏ với những thỏi vàng treo trên người đang chờ được cho ăn, Giang An Miên không khỏi nở một nụ cười.
Mặc dù bác sĩ luôn nói với cậu rằng hãy sử dụng bộ não của mình ít hơn, nhưng cậu biết rằng nếu cậu không viết những bài luận, cậu sẽ không còn sống đến bây giờ.
Chỉ khi cậu sáng tạo, cậu mới cảm thấy rằng mình đang thực sự sống.
Giang An Miên phớt lờ những bình luận không hay đó và nghiêm túc trả lời câu hỏi của các thiên thần nhỏ.
【Tuyệt, khi nào cập nhật hôm nay? Chân tôi tê liệt.
】
Tác giả trả lời: 【 Hôm nay tâm trạng hơi khó chịu nên viết hơi chậm, xin lỗi vì đã để các bé đợi lâu (>mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...