Naruto sau khi thoát khỏi cái chết trong gan tấc, cậu cảm động nhìn Neji xấu hổ không thôi, tự trách bản thân yếu đuối, vô dụng nên đã thiếu chút nữa là khiến cho người bạn tâm giao của mình phải bỏ mạng.
Trãi qua một phen hú hồn, Naruto lần nữa vực dậy tinh thần, ý chí đã lớn thêm một bậc, lúc này Cửu vĩ cũng đã phục hồi được một lượng chakra đáng kể, bắt đầu truyền cho Naruto, ngoài dự liệu Naruto lại di chuyển, nhanh chóng chạm tay vào tất cả shinobi trên chiến trường, chia sẻ dòng chakra nóng ấm này, từng ngọn lửa đỏ nhàn nhạt bắt đầu bùng cháy, bao bọc từng người một, tạo nên một hình ảnh chói sáng trong đêm.
Madara và Obito thấy một tràng này cũng ngạc nhiên không ít, 2 người đổi sang một hiểm chiêu khác, điều khiển Thập vĩ gượng ép tạo ra những quả 'bom vĩ thú' chưa hoàn chỉnh nhưng sức công phá cũng khủng bố không kém, bắt đầu nhắm vào từng nơi xa, gần mà phóng ra liên tục vài quả liền.
Đối diện với thứ to lớn mang đậm mùi chết chóc này, cả giới Shinobi lần nữa lâm vào tình trạng khủng hoảng.
- Nhìn kìa, quả đó dường như là đang nhắm tới vị trí 'bộ thông tin'?
Một nhẫn giả tinh mắt để ý tới hướng bay của một quả bom vừa được Thập vĩ phóng ra.
Lời vừa nói ra, Shikamaru và Ino gần đó như chết lặng trong gan tấc, bởi vì Cha của 2 người đang ở đó.
__________________________
Vì tiếng nổ quá to nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến phần chữa trị của Gido, khiến cậu phải bỏ ra không ít công sức để duy trì huyết kết.
Nhìn vài chỗ bị nổ tung, phát sáng trong đêm ở phía xa, Hikari nhíu mày buồn phiền, xem ra đây là Thập vĩ làm ra. Cho tới khi nhìn thấy một quả bom khác được phóng với hướng bay ngược lại những chỗ khác, Hikari mới âm thầm giật mình nhận ra, đây là Thập vĩ đã biết động não, muốn tiêu diệt trước phần đầu kết của liên minh, bộ chỉ huy đây mà.
Có lẽ, Gido đã ở cạnh Hikari lâu năm, những cái suy nghĩ suy tư thế này, ít nhiều cậu có thể biết được một chút.
- Xem ra nếu như trúng quả này của Thập vĩ, bọn họ lành ít dữ nhiều rồi.
Gido cũng nhìn theo hướng bom vĩ thú bay với tốc độ chóng mặt, nhàn nhạt lên tiếng. Nhìn sang Hikari, não nề ra mặt, cậu cười trừ, bỗng lên tiếng.
- Ta quên mất chưa nói, có món quà tặng cô đây.
- Quà? Gì chứ?
Hikari trừng mắt, khó hiểu nói. Gido không tiết lộ quá nhiều, chỉ bảo Hikari theo dõi quả bom kia.
__________________________
- Báo cáo, đang có vật thể lạ hướng về phía trung tâm.
Ao bấy giờ luôn duy trì 'màn hình' kết giới liên kết với tình hình bên ngoài, bị một trận này hù doạ không khỏi lớn tiếng hô.
Nara Shikaku theo cậu cũng đến quan sát tình huống trên màn hình, nhận ra vật này quá lớn, nếu như thật sự rơi trúng nơi này, tất cả chỉ có con đường chết, bởi vì tất cả các shinobi có năng lực đều đã ở ngoài chiến trường, bọn họ chỉ là những nhà chiến lược, đối với thứ to lớn nguy hiểm kia, hoàn toàn bất lực phản kháng.
Nhìn tình hình, có lẽ chẳng còn bao lâu liền sẽ chấm dứt, điều Nara Shikaku có thể làm lúc này chỉ có thể là nhanh chóng liên lạc với những người bên ngoài, tiếp thị chiến lược cuối cùng của ông đề ra.
- Shikamaru, Ino...việc còn lại phải dựa vào các con rồi!
.....
Ở bên đây, sau khi được những lời trăn trối cuối cùng của cha mình, Shikamaru và Ino chỉ có thể tạm thời gạt bỏ từng giọt nước mắt đau thương, cắn răng tiếp tục kiên trì cuộc chiến.
......
Có lẽ đã kết thúc, cả bộ thông tin cũng ngừng tất cả việc đang làm, thể hiện ra bộ mặt nhàn nhã cuối cùng của bản thân, thoải mái mà nghênh đón thứ đang tới đây.
Đúng lúc này, bên ngoài toà nhà thêm một trận ồn ào, khiến cho toà nhà rung lắc dữ dội, làm cho những người bên trong tưởng rằng quả bom tốc độ nhanh hơn so với bọn họ dự tính, đã tới nơi. Nhưng khi được Ao báo lại vị trí của bom thì tất cả ngạc nhiên không ít, liền nhanh chóng chạy ra lan can, muốn tìm hiểu trận động đất vừa rồi từ đâu ra.
Vừa ra tới, bọn họ bị hình ảnh trước mặt làm kinh hoảng không ít, chỉ thấy có 3 con vật to lớn xếp ngang hàng, còn có một người đang đứng trên đỉnh đầu con ngồi giữa, mái tóc bạc dài bay lượn trong gió, thân thể đứng thẳng, khoanh tay trông rất uy phong.
Những shinobi làng khác có thể không nhận ra nhưng Nara Shikaku và trưởng tộc Yamanaka nhìn phong thái này liền biết ngay danh tính người nọ.
- Trưởng tộc Yamanaka: Chuyện này... không thể nào, là ngài ấy thật sao?
- Nara Shikaku ánh mắt tinh tường: nhưng hình dáng này, không thể nào sai được.
_________________________
- Bun, Ken, Hiro. Mau bày trận!
- Được!
Phát hiệu lệnh cho 3 con vật to lớn dưới chân, người nọ nghiêng đầu nhìn 2 linh vật trên vai mình liếc mắt, cả 2 hiểu ý, bắt đầu phối hợp với hắn vào vị trí.
- Sự phụ, sư mẫu. Ta cũng bắt đầu thôi!
Có thể triệu hồi lên những vị cóc tinh anh, dũng mạnh thế này ngoài Naruto hiện tại chỉ còn có một người, không ai khác chính là Sanin huyền thoại Jiraiya của Konoha.
3 vị đại cóc không đem theo những cây đao, kiếm ngắn như thường ngày mà nay đã đổi thành một tấm khiêng lớn, 3 vị sắp xếp thành một hình kim tự tháp, tay dơ 3 cái khiêng ra phía trước phòng thủ, Jiraiya cùng với 2 vị cóc lão trên vai liên kết thuật Hiền nhân, tay kết ấn.
.....
Nhìn thôi cũng đủ biết ý đồ của Jiraiya, cả Bộ Thông tin giờ đây cũng chỉ biết đứng nhìn từ phía xa, hồi hợp chờ đợi. Nếu như Jiraiya không thành công, tất cả liền sẽ vùi thây nơi này.
Màn hình kết giới đã điểm, một cổ áp lực mạnh mẽ đè lên tinh thần tất cả, cảm giác không khí xung quanh dường như có hiện tượng nóng lên, trên trán mỗi người hiện ra một tầng mồ hôi mỏng, sau lưng cũng ướt một mảnh lớn, nhưng không ai cảm thấy nóng bứt mà thay vào là cảm giác lạnh đến thấu xương.
......
- Tới rồi!
Jiraiya hô to một tiếng thông báo, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vật thể đang đáp xuống trên đỉnh đầu của mình, không chút sợ hãi hay do dự, thay vào đó là một sự quyết liệt hiếm thấy trong ánh mắt ông lúc này.
Bom vĩ thú rơi xuống, 3 vị đại cóc mạnh mẽ dùng 3 tấm khiêng chặn lại, đôi chân không móng vuốt cũng không để bấu chặt vào đất nên liền bị đẩy lùi dần, sức nóng của quả Bom như muốn ăn mòn 3 tấm khiêng được ghép lại không chút kẻ hở, đôi tay mềm bị nung nóng đến bỏng rát nhưng chưa hề có phản ứng thu hồi.
Nhìn cảnh tượng khủng bố phía trước, cả Bộ Thông Tin lúc này cảm giác lòng cũng nóng như lửa đốt, tưởng tượng nếu là bọn họ có lẽ đã bị chôn vùi từ lâu. Cho nên từ trận tim gan sinh ra lòng ái mộ, khâm phục sâu sắc đối với sự quả cảm của Jiraiya.
Jiraiya và 2 vị cóc đại nhân lúc này đã tập hợp đủ năng lượng cùng liên kết chặt chẽ, cùng nhau há to miệng tạo ra tiếng vang lớn kết hợp với Phong Độn nhằm đẩy lùi dần quả Bom.
2 bên giành co không chút nhún nhường, mỗi một phút giây đều được nhóm Jiraiya tận dụng hết sức có thể. Ranh giới giữa sự sống và cái chết một lần nữa trở nên quá mong manh.
__________________________
Đã qua khoảng thời gian nhưng vẫn chưa xảy ra vụ nổ nào ở hướng Bộ Thông tin, không chỉ có Hikari nãy giờ vẫn luôn để ý tới, mà ngay cả nhóm bên Naruto, đặc biệt là 2 người Shikamaru và Ino cũng dần cảm thấy điểm lạ.
.....
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hikari không nhịn được đặt câu hỏi, không chờ Gido trả lời thì ngay lập tức, một khoảng trời bùng nổ sáng chói phía xa xăm, làm sáng rực cả màn đêm tối tăm.
- Chắc đó không phải pháo bông đâu nhỉ?
Hikari trừu khoé miệng nói ra suy nghĩ vởn vơ của mình. Lời vừa ra khỏi miệng, một dòng suy nghĩ chạy nhanh qua đầu, Hikari trừng to mắt nhìn Gido, câu chữ lẫn lộn không rõ ràng.
- Chẳng lẽ, quả Bom bị đánh bật rồi sao? Ngươi đã làm gì?
- Gido nhún vai, lơ đảng nói: Không phải ta, là bạn của cô làm đó.
Vừa nghe đến từ 'bạn', Hikari liền nghĩ đến Jiraiya đầu tiên, cô vui mừng đến nói không nên lời.
- Lão cóc tỉnh lại rồi?
- Gido: Thật ra thì đã sớm tỉnh lại, ta cũng có nói sơ qua hoàn cảnh cho hắn ta biết, vậy ra hắn ta đòi ra ngoài chuẩn bị một chút. Và đây là kết quả.
- Hừ, lão dê xồm đó, lúc nào cũng muốn hành động một mình, luôn ôm bí mật trong người, ngay cả ta cũng bị qua mặt.
Hikari giận dỗi mắng, xém chút nữa là buông bàn tay đang được huyết kết với Tsunade bị Gido trừng mắt liền rụt cổ biết lỗi.
Bỏ qua được một chuyện phiền muộn, Hikari giờ đây tiếp tục tập trung vào việc đang thực thi bây giờ. Cô cũng không biết Huyết kết Gido nói như thế nào, chỉ thấy từng cử chỉ của cậu khá đặt biệt, không giống phương pháp nào ở nơi này, xem ra đây một chiêu thức riêng của cậu ta.
Gido cắt một đoạn nhỏ lòng bàn tay của mình và Hikari, nắm tay cô chạm vào vết thương đứt lìa giữa bụng của Tsunade, làm cho máu của 3 người quyện lại cùng , miệng cậu lẫm nhẫm một tràng câu chú kì lạ mà Hikari nghe không hiểu. Chỉ biết là, vừa nghe Gido niệm chú, cô vừa cảm giác bàn tay mình nóng rang, máu trong người lưu thông mạnh mẽ, khuấy đảo cả lên khiến cho đầu óc có phần mơ hồ, mệt mỏi.
.....
Sau khi kết thúc những câu ấn chú cuối cùng, Tsunade thành công được Gido cứu sống, chậm rãi mở mắt, vì mới vừa tỉnh lại nên tạm thời chưa hồi phục ngay được.
- Đây là lần đầu tiên ta dùng máu mình để cứu sống người ngoài tộc a!
Gido nhìn phu thê 2 người mặn nồng tình thâm, khẽ cảm thán một hơi. Ở chung với Hikari lâu ngày, liền cũng bị động theo cô, hành động theo cảm tính là nhiều.
Sau khi trãi qua một phen sống dở chết dở, người đầu tiên mình nhìn thấy là người bản thân yêu thương nhất, Tsunade một trận xúc động không ít, mà Hikari cũng không kém nàng là bao, nước mắt nước mũi cũng đã lẫn lộn một tràn, bắt đầu giở tính tình, ôm nàng âu yếm, nũng nịu mãi không buông. Nhưng vì sợ động chạm đến vết thương vừa khép lại, Hikari đành miễn cưỡng nhích người xa Tsunade một chút.
- Đạ tạ ngươi Gido, cả đời này vợ chồng ta mang ơn cậu.
Tsunade mỉm cười chân thành nói, nàng cũng đủ minh mẫn để nhận ra tình hình hiện tại như thế nào.
Gido bị nhìn 'tha thiết' như vậy không quen, liền xấu hổ xua tay cứng nhắc nói.
- Xem như là quà cưới mừng 2 người đi.
Nhìn Gido không tự nhiên như vậy, Hikari và Tsunade nén cười trong lòng, con chim khó tính này cũng có lúc như vậy sao?
Đúng lúc này, Orochimaru đột nhiên xuất hiện nhưng chỉ có Tsunade là ngạc nhiên.
- Chẳng phải ngươi chết rồi sao, bây giờ sao lại xuất hiện ở đây? Có âm mưu gì?
Tsunade không khách khí muốn vạch trần ý đồ của Orochimaru, lại bị Hikari ôm lại nói sơ qua một lược cho nàng chuyện gặp nhau trong sơn động trước đó.
Orochimaru cũng không thèm chấp nhất với Tsunade, vốn dĩ cậu đến đây là vì muốn chữa trị cho Ngũ Kage, nhưng tình hình xem ra là không cần thiết nữa, lần này đã ngoài dự liệu của bản thân.
Nhất thời Tsunade cũng không thể bỏ qua được ý kiến với Orochimaru, chỉ lạnh mặt không muốn nói chuyện gì nhiều. Chỉ có Hikari là vẫn tỏ ra bình thường như thể 2 người bọn họ của mấy năm trước, tất nhiên nguyên nhân là vì Hikari biết rõ Orochimaru lần này đã không còn ích kĩ như trước, có mục tiêu khác tốt hơn nhiều so với trước đó, có thể xem là đồng minh trở lại, tương lai không chắc chắn nhưng hiện tại xem như là tốt lắm rồi.
Chờ cho bọn họ sang đến chiến trường thì lúc này cũng đang là giai đoạn mãnh liệt nhất khi các Kage kỳ cựu được triệu hồi, Tân Sanin ra đời.
......
- Ông nội?!
- Ồ, là Tsunade sao, đến đây đến đây để ta xem nào!
Tuy là được gặp lại trong hoàn cảnh ngặt nghèo như bây giờ nhưng Đệ Nhất Hashirama vẫn rất thoải mái, ung dung trò chuyện với cô cháu gái của mình. Còn có Đệ Nhị Tobirama cũng đến cạnh thăm hỏi cháu mình.
Trò chuyện được một lúc, Tsunade quay sang Hikari cười gian, nắm tay cô kéo đến trước mặt 2 người ông mình, thẳng thắng nói rõ tình cảm của cả 2, không hề tỏ ra e ngại về loại tình cảm này.
- Cái gì, các ngươi nói thật?
Cả 2 vị kinh ngạc bật thốt, khuôn mặt vui vẻ cũng trở nên sầm uất hơn nhiều. Đối diện với kiểu ra mắt áp lực thế này, Hikari bắt đầu quắn quéo tinh thần đến nơi.
- Sarutobi, ngươi cũng biết chuyện này?
Đệ Nhị nghiêm mặt chất vấn Đệ Tam, làm ông cũng bị căng thẳng theo, nhẹ nhè gật đầu xem như là câu trả lời.
- Các ngài Hokage, Thập vĩ đang muốn thoát khỏi kết giới kìa!
Bên nhóm Naruto la toáng thất thanh muốn các cựu Kage chú ý tới họ, nhưng tạm thời có lẽ phải để bọn họ tự mình cố gắng rồi, vì người ta đang lục đục chuyện gia đình riêng rồi a!
Đệ Nhất vốn tính tình mềm lòng, tốt bụng nên liền tạo ra vài phân thân để giúp bọn họ trấn áp Thập vĩ một chút, còn bản chính thì vẫn tiếp tục đàm phán.
Madara biết đây là phân thân nên tỏ vẻ khinh thường, ghét bỏ không quan tâm tới, tiếp tục ngồi trên đỉnh núi gần đó đợi Hashirama bản chính tới tìm mình phân thắng bại.
......
- Đệ Nhị nghiêm giọng: Các ngươi đã như vậy suốt thời gian qua sao?
- Tsunade trung thực: Vâng thưa ông.
- Đệ Nhất mong chờ: Thế chắc là...ta chưa được thành ông cố đâu nhỉ?
- Hikari: "..." Dạ...thật ra là...
- Đệ Nhị nghiêm trọng: Vậy là tộc Senju hùng mạnh chúng ta không có kẻ nối dõi nào sao?
- Tsunade ủ rũ: Con xin lỗi!
- Hikari: Cũng không hẳn vậy đâu ạ, thực ra là...
- Đệ Nhị tiếc hận: Đúng là tủi nhục a, bọn Uchiha thì vẫn đầy ra đó, còn Senju chúng ta thì lại...
- Đệ Nhất lớn tiếng: Kìa nhị đệ, không được nói tộc người ta như vậy.
- Đệ Nhị giọng điệu khinh thường: đệ nói không đúng sao, những kẻ máu lạnh như bọn họ thì phát triển ngày một lớn, trong khi tộc chúng ta hiền lành, chất phát mà lại...
- Hikari cố gắng mở miệng: Thật ra cũng không xấu lắm như mọi người nghĩ đâu ạ...
- Tsunade: Tộc Uchiha bây giờ có lẽ cũng chỉ còn những kẻ đang tham gia đại chiến, cũng có người tốt người xấu, ông đừng có gom lại như vậy.
- Đệ Nhị cứng miệng: Hừ, đại chiến này còn không phải do bọn chúng tạo ra sao.
- Đệ Nhất trầm giọng: Đệ lạc đề quá rồi, chuyện chúng ta đang nói là về Tsunade và...Hikari cơ mà.
Hikari và Tsunade còn đang lo lắng 2 người không đồng ý, sẽ làm dữ dội một phen thì ngược lại, chỉ thấy Hashirama cười hiền hoà vỗ vai 2 người nói.
- Chúng ta đã chết rồi, cùng chuyện trần thế đã sớm không liên quan. Các con có suy nghĩ của riêng mình, chuyện tình cảm cũng không thể gượng ép. Cho nên ta cũng không có ý kiến gì, miễn Tsunade con cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ là được.
Tsunade không nhịn được sà vào lòng ông mít ướt như lúc nhỏ. Hikari thì thở phào nhẹ nhõm, thần kinh cũng được thả lỏng ra ít nhiều.
- Sư huynh đã nói như vậy rồi thì ta cũng không có ý kiến gì nữa. Ta chỉ có duy nhất đứa cháu gái này, giao cho cô, chăm sóc nó giúp bọn ta.
Tobirama hiếm khi lộ ra vẻ dễ chịu như hiện tại, nhẹ nhàng nói với Hikari.
- Vâng, con nhất định sẽ không để Tsunade chịu thiệt. Ngài yên tâm.
Hikari nắm chặt tay Tsunade, ánh mắt kiên định nói rõ ràng, là lời tuyên bố giành cho tất cả hay.
Tsunade tinh nghịch véo eo Hikari nhắc nhở:" ông chú đã nói như vậy thì là đồng ý xem chị là người một nhà rồi đấy, còn không mau gọi...".
- Hikari lắp bắp: Ông nội, ông chú.
Hashirama vui vẻ thoải mái khoát vai cô đáp lại: " cháu ngoan, haha".
Tobirama cười một tiếng hài lòng. Việc nhà đã giải quyết xong, bây giờ tiếp tục chiến đấu thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...