Xuyên Vào Naruto Mộc Diệp Hoả

Lên Đại học đã khó, giờ còn gặp bà cô Vít, tự hỏi năm nào mới ra trường được đây? Đã vậy, còn trúng vào 1 trường h.l nữa chứ, tương lai mịt mù dễ sợ 😷😷









        Một người chạy bộ, một người bay lượn, không ai nhường ai, còn buông ra vài lời thách thức, dù mới vừa trãi qua chuyện gần như sinh tử, nhưng Anko rất nhanh liền có thể tiếp tục vô tư như thường ngày.

- Chuyện lúc nãy, tôi còn chưa kịp nói lời cảm tạ. Konan, cảm ơn nhé!

Anko có chút đỏ mặt nói, nàng không ngờ khi bản thân bị nguy hiểm Konan sẽ lo lắng cho mình nhiều đến vậy, biết hang ổ của Orochimaru nhiều nguy hiểm nhưng vẫn không chần chừ mà đi vào chỉ để tìm kiếm bản thân, Anko lần này nói không bị cảm động là giả.

- Ừm...

Konan liếc nhìn xuống người đang nhảy nhót phía dưới, không thấy được biểu cảm lúc này của Anko, cũng không biết Anko đang ngại ngùng. Nàng chỉ cong miệng, nhàn nhạt đáp lại câu từ đơn giản. Khi chuyện qua đi, nghĩ lại, Konan cũng bị hành động của chính mình hù doạ không ít, nàng không nghĩ vì người mới quen biết không lâu mà bản thân lại bỏ ra không ít tâm tư, đây là lần đầu tiên Konan thế này.

- Anko: Chuyện về cảm xúc với Hikari...cô đã có quyết định gì chưa?

Lời ra khỏi miệng, Anko lúc này mới nhận ra mình lỡ lời đến thế nào, hình như tình huống bây giờ không thích hợp để nhắc đến vấn đề nhạy cảm này thì phải. Anko muốn nói tiếp giải thích thì ngoài dự liệu, Konan không hề để ý đến vấn đề kia mà vẫn thành thật trả lời nàng.

- Có lẽ...đã rõ ràng.

Nghe lời này, không biết tại sao trong lòng Anko như có dòng nước ấm chảy qua, vui vẻ, hồi hợp, mong chờ.

Những ngày tháng qua, Konan đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cho tới ngày hôm nay khi có thể đưa Anko ra an toàn, nàng mới có thể thông suốt tất cả.

- Về cảm giác mà tôi đối với chị ấy, lúc trước cô nói rằng đó chỉ là tình thân do tôi tự cảm nhận ra, việc này có lẽ cô đã sai rồi.

Konan chầm chậm nói ra suy nghĩ của mình, vừa liếc nhìn bóng người dưới đất, dường như nàng phát hiện ra một tia ngẩn người ngắn ngủi của Anko thì phải?

Anko mím môi, cố gắng chi phối tay chân tiếp tục di chuyển bình thường nhất có thể, chẳng lẽ nàng đã sai khi cho rằng Konan thật sự có thể...

- Tôi đối với Hikari, xác thực là loại tình cảm kia, là tôi thực sự thích chị ấy.

Konan cứ vậy tiếp tục nói, nàng cũng có một chút hồi hợp khi quan sát nhất cử nhất động của Anko.

Anko nở nụ cười giễu, nàng lấy đủ can đảm ngẩn đầu nhìn đến Konan, điềm nhiên lên tiếng.

- Xem ra tôi sai thật rồi nhỉ?

Konan cũng nhìn thẳng nàng gật đầu, bóng đêm che phủ đi một nửa gương mặt Anko không thể nhìn ra cảm xúc nào.

.....

- Nhưng chỉ dừng lại ở thích, không phải yêu như cô đã nghĩ.

Cả 2 đồng lòng yên lặng, đi được thêm một đoạn, Konan bỗng mở miệng.

- Anko: Ý cô là sao chứ?

- Konan: lúc trước có lẽ...tôi chỉ là nhất thời cảm động bởi những việc chị ấy làm cho tôi, còn có khoảng thời gian dài không gặp mặt, khiến tôi lâm vào tình trạng mơ hồ cho nên mới dần hình thành ra loại cảm xúc đó. Nhưng bây giờ, tôi có thể phân biệt được nhiều việc khác nữa rồi.


Anko một trận mơ hồ, không cần thúc đẩy, tự mình sa vào lời giải thích đầu đuôi chưa rõ của nàng.

- Vậy bây giờ, đối với Hikari, cô còn có loại cảm xúc này không?

        Konan trầm mặc, nhíu mày suy tư. Một lúc sau thì khẽ thở dài nói.

- Có lẽ, hiện tại, chị ấy đối với tôi như là một người chị lớn, một người thân nhiều hơn.

- Mà khoan, nếu cô không yêu chị Hikari, vậy là ai? Cô yêu ai khác rồi hay sao?

        Anko như bị điểm trúng sợi dây thánh hót của mình, không ngừng tra khảo.

.....

- Konan lườm nàng, cười lạnh: Nếu cô đi đến chiến trường trước thì tôi sẽ nói cho cô biết.

- Anko: "..." hả?

Không để Anko tiếp tục mở miệng, Konan liền tăng tốc độ, Anko bĩu môi chỉ có thể nuốt uỷ khuất mà vác chân chạy theo nàng. Đây là tật xấu của Konan, lúc nào cũng úp, mở, làm cho người ta tò mò đến cực điểm rồi lại lảng sang chuyện khác. Hừ, Anko ra sức lầm bầm mắng kẻ hư hỏng nọ.

- Không công bằng a, cô bay lượn như gió thế kia, làm sao tôi đuổi kịp được chứ. Chờ tôi với, Konan, Konan.


__________________________

- Này Kurama, có thể cho ta thêm chakra được không?

       Naruto nhìn con Thập vĩ to lớn được triệu hồi trước mặt, nhưng bản thân lại đang cạn kiệt chakra nghiêm trọng, không thể làm gì khác, trên mặt lộ rõ vẻ bất lực của bản thân.

       Cửu vĩ trong người Naruto cũng bất đắc dĩ nói

- Hiện tại thì không được, ngươi đã sử dụng quá nhiều chakra của ta, ta cần thời gian hồi phục.

        Madara sau khi thoát khỏi sự điều khiển của Uế thổ chuyển sinh thì cũng gia nhập, kề cận chiến đấu với Obito. Cả 2 đồng thời cùng kích hoạt tế bào của Đệ Nhất Hashirama, triệu hồi lên Thập vĩ. Tuy vậy, Thập vĩ lúc này vẫn chưa hoàn toàn bị điều khiển theo ý muốn của cả 2 cho nên nó hành động có chút rối loạn, không ngừng phóng ra nhiều cánh tay to lớn, dài ngoằn điên cuồng múa quay, làm cho những shinobi bé nhỏ dưới đất không phút giây nào yên thân.

        Tuy vẫn còn loạn choạn nhưng nhờ sự liên kết từ 2 người, nên Thập Vĩ bắt đầu quấy phá dữ dội, các chiêu thức cũng được tung ra ngày càng ác hiểm.

         Cả bầu trời đen, nơi có ánh trăng lờ mờ soi sáng, lúc này, những cánh tay Thập Vĩ theo sự điều khiển của Obito dơ cao, từng thớ thịt nứt nẻ, mọc ra đầy rẫy những côn sắt như 'gai nhọn' đen tuyền, ra sức bung toả ra diện rộng, như một điệu mưa chết chóc ban xuống cho loài người nhỏ bé.

        Ngay lập tức, cả thao trường náo loạn, người người không có khả năng kháng cự, tránh né liền bị cơn mưa 'gai nhọn' xuyên thủng cơ thể tạo ra chuỗi tiếng la thất thanh âm ỉ, dai dẳng trong đêm.

.....

- Naruto, cậu tạm thời nghỉ ngơi đi, tới lúc để bọn tớ bảo vệ cậu rồi.

         Hinata ánh mắt kiên cường, tay chân không ngừng giương quyền đánh bay những đợt côn sắt rơi xuống đây.

- Còn có ta nữa!

         Thêm một người che chắn Naruto, mạnh mẽ đứng cạnh Hinata, làm nàng lẫn Naruto đều kinh ngạc thốt lên.

- Cha!

- Ngài tộc trưởng Hyuga!


- Cả tôi nữa!

        Neji luôn đi cùng Hinata lúc này cũng lên tiếng đi đến cạnh nàng. Ba người sở hữu đôi mắt trắng dã, thuộc tộc mãnh mẽ nhất của làng Lá đứng thẳng hàng, tay thủ quyền cước trước mặt, một lòng muốn bảo vệ chu toàn cho Naruto, người được tất cả bọn họ kì vọng nhất lúc này.

- Các cậu...

        Naruto ươn ướt mắt, không ngờ tới chuyện này. Không những vậy, cả những người khác cũng bắt đầu bao lấy xung quanh Naruto, làm thế thủ, quyết không để thứ kia đụng đến một sợi tóc nào của cậu.

         Cậu bé ngày nào còn bị tất cả người dân xua đuổi, kì thị, ghét bỏ nay lại có thể chiếm được lòng tin tất cả, làm bọn họ nguyện ý ra sức bảo vệ, sự thành công này, Naruto dù có chết cũng không dám quên đi hình ảnh lúc này.

- Cảm ơn mọi người, xin hãy ráng cầm cự giúp tôi thêm một lúc nữa.

        Naruto cảm động nói, không để cố gắng của bọn họ hoang phí, ngay lập tức ngồi khoanh chân, điều động chakra tự nhiên. Không còn chakra Cửu vĩ, thì cậu có thể dùng Hiền nhân thuật đối phó một chút với Thập vĩ trong khi chờ đợi Cửu vĩ hồi phục vậy.

        Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng có thể suôn sẻ theo ý nguyện bản thân, Naruto đúng là đã chờ được tới lúc có thể dùng Hiền nhân thuật, nhưng những chiêu thức của cậu tung ra quá hao tốn chakra, chỉ vừa sử dụng được vài lần chiêu 'Rasen Shuriken' liền mất đi trạng thái Hiền nhân.

        Naruto mệt mỏi ngã quỳ trên đất thở hỗn hễn, cậu còn chưa kịp làm gì thì một cơn mưa "gai nhọn" đã thẳng tắp rơi xuống ngay trên đầu, đây là Obito đã cố ý cho Thập vĩ nhắm thẳng vào chỗ cậu bung ra càng nhiều côn sắt sắc bén, nhằm muốn lấy mạng Naruto, bởi vì chỉ cần mất đi nhân vật chủ chốt này thì cuộc chiến liền sẽ đi đến hồi kết.

         Không chỉ riêng Naruto, Obito cũng cho Thập vĩ bung ra nhiều côn sắt khắp tứ phía, chẳng để cho một người nào có thời gian mà đi đến che chở cho Naruto khi bản thân bọn họ cũng đang bị những thứ sắc bén đó vây quanh, chỉ cần một giây lơ là liền sẽ bị xuyên qua thành tổ ong một cách không thương tiếc.

        Tuy vậy, vẫn còn có người rất nhanh chân đi đến dang rộng 2 tay che chắn cho Naruto, mặc kệ những côn sắt đâm xuyên thân thể.

- Naruto, cậu còn nhớ không. Lần trước, khi chiến đấu với Pain, tớ cũng đã đứng chắn trước cậu thế này, cũng bảo vệ cậu thế này. Và bây giờ, hay thậm chí là tương lai sau này, tớ cũng sẽ lựa chọn như vậy.

        Hinata ánh mắt dịu dàng nhìn Naruto, nàng đã bỏ đi được dáng vẻ yếu đuối, hay xấu hổ đỏ mặt của mình khi gặp cậu. Từ phút giây này, Hinata nàng sẽ chân chính đối diện với tình cảm của mình, không trốn tránh gì nữa.

- Lí do...tớ cũng đã nói trước đó. Bây giờ, tớ sẽ lặp lại lần nữa. Naruto, vì tớ yêu cậu!

        Hinata nàng lúc này cũng đã kiệt sức, chỉ có thể đứng đó dang rộng hai tay che chở cho người yêu, chẳng lo được điều gì khác, chấp nhận buông xuôi.

       Nhìn cô em gái bé nhỏ ngày nào nay đã thực sự trưởng thành, Neji khẽ cười an lòng. Không nói một lời liền làm theo động tác Hinata, một mình cậu chắn giữ không trung, nơi có thể che chở cho cả 2 người mình yêu quý.

- Anh Neji...

- Neji...

         Khi cả 2 người bọn họ nhận ra hành động này của Neji thì cũng là lúc nhìn thấy cậu đang muốn hứng trọn thứ sắc nhọn kia.

        Đôi mắt loé sáng nhìn những côn sắt đang ngày càng gần, Neji chậm rãi nhắm mắt, 2 tay dang rộng mà trong mắt Naruto lúc này, Neji như một con chim nhỏ, một con chim khao khát tự do của bầu trời, đều mà Naruto đã hứa rằng sẽ mang đến cho cậu. Nhưng tự do kia, chẳng lẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng sao?

- Neji, không!!

Một tiếng hét thất thanh, vang dội trong màn đêm bị đầy côn sắt bao phủ, kinh động đến cả những người xung quanh, mà trong mắt Obito và Madara, những điều này chỉ càng tăng thêm sự mãn nguyện.

......

- Vũ điệu Shikigami

- Tiềm Ảnh Đa Xà Thủ

Neji như trước vẫn luôn nhắm mắt, dũng cảm nghênh đón cái chết cho bản thân, tuy nhiên cho tới lúc này vẫn chưa cảm giác được gì, cậu kinh ngạc mở to mắt thì nhìn thấy hơn phân nữa bầu trời ở trên đầu cậu là một màn ngăn trắng xoá được làm bằng giấy nhưng vô cùng cứng cáp, tạm thời chặn lại được đòn tấn công của Thập vĩ. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cở thể Neji liền bị một thứ gì đó quấn quanh kéo trở lại.


- Gì chứ, là rắn sao?

Neji ngơ ngác nhìn những con rắn quấn quanh mình nhanh chóng được thu hồi vào tay áo người gần đó.

- Là giám khảo Anko, và còn cả chị Konan?

Naruto và Neji lẫn Hinata kinh ngạc bật thốt, mừng rỡ ra mặt.

Anko hất mái tóc, bộ mặt kiêu ngạo nhìn bọn họ. Tay chân bắt đầu múa quay làm những động tác như kiểu gây ngạc nhiên, đây cũng là phong cách khi xuất hiện của nàng a!

- Lần này thì chẳng có kí đơn cam kết hay lựa chọn gì đâu, các nhóc chỉ có con đường một là tiến lên, hai là chịu chết. Các nhóc đã sẵn sàng hết chưa?

Anko dõng dạc tuyên bố, lời này của nàng gợi đến cho bọn họ như lúc còn ở kì thi chunin, nhưng lần này sẽ chẳng có lựa chọn rớt hay đậu, mà chỉ có tiến lên hoặc bỏ mạng. Tất nhiên, đối với tinh thần lúc này, cả đám Naruto chỉ có thể kiên cường quyết chọn con đường duy nhất, đó là

- Tất nhiên là tiếp tục tiến lên rồi, cô nói thừa quá đó!

Naruto vẫn láo cá như mọi ngày, buông lời hống hách.

Anko lườm cậu, nhưng đây cũng là tính cách của Naruto, không sợ thứ gì, luôn tiến lên phía trước. Đây mới là một Naruto mà người dân Konoha yêu quý, kính trọng.

.....

Bức tường giấy nhanh chóng tan rã bởi số lượng côn sắt xuyên thấu, Konan lúc này mới nhìn thấy rõ mặt 2 người đang đứng hiên ngang trên đỉnh đầu Thập vĩ. Ra đây là diện mạo thật sự của kẻ đã lợi dụng Nagato.

Obito lạnh lùng nhìn kẻ đã từng may mắn thoát khỏi tay mình, cậu hừ lạnh, buông câu từ có chút ác độc.

- Lần đó để cô may mắn thoát chết, lần này để xem cô chạy kiểu gì.

Đối diện với Obito, Konan không hề tỏ ra sợ hãi, ánh mắt kiên định chống lại cậu.

- Một kẻ giả mạo như ngươi thì có tư cách gì nói như vậy. Ta đã may mắn thoát chết một lần thì tất sẽ không dễ dàng để lọt vào tay ngươi lần nữa.

.....

- Này Naruto, đó là Uchiha Madara trong huyền thoại đó sao, thế còn tên đứng cạnh ông ta là ai vậy, trông có chút quen quen a?

Anko đỡ cằm suy nghĩ, cố gắng lục lọi lại trí nhớ năm xưa. Naruto ánh mắt vừa hận vừa tiếc thương nhìn Obito, giải thích.

- Là Uchiha Obito, học trò của Đệ Tứ-cha em, cũng là đồng đội cũ của thầy Kakashi.

- Anko: Obito? Là cái tên hay đeo kính bảo hộ, luôn thích so đo thành tích với Kakashi sao? Không ngờ hắn ta vẫn còn sống, lại còn trở thành như bây giờ. Haizz

Trong kí ức của Anko, Obito là một cậu bé hiền lành, tốt bụng, tính tình cũng rất là hoạt bát và có chút tinh nghịch như Naruto bây giờ, không ngờ trưởng thành lại trở nên như bây giờ, Anko tự hỏi, biến cố gì mà lại làm cậu thay đổi nhiều như vậy, nhất thời nổi tính xấu tò mò, nhìn sang Naruto cười gian.

- Này này, chúng ta đang ở đại chiến đó, cô tém tém lại giúp em!

Đi theo với Hikari nhiều, Naruto cũng liền thân thiết với Anko, tính xấu này của nàng cậu cũng biết rõ, thấy ánh mắt gian manh kia cũng đủ hiểu nên Naruto vội xua tay từ chối.

- Anko bĩu môi: Xì, ta biết rồi. Mà ráng trụ thêm chút nữa đi, sắp có thêm đồng minh tới giúp ta rồi.

Naruto nghe thấy từ đồng minh, ánh mắt liền sáng rỡ, trong đầu cậu hiện ra người đầu tiên là Sasuke, nhưng lại cho rằng suy nghĩ này có lẽ hơi viễn vong bèn hỏi rõ.

- Anko lơ đảng nói: Lúc đó gặp liền biết.


__________________________

Trên đường bay đến chỗ Tsunade, Hikari không ngừng quằn quại bởi cơn đau liên kết, vị trí tim cô như có hàng ngàn gai kẽm quấn quanh, thắt chặt đến rỉ máu, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn hẳn, làm cho Gido có chút không yên muốn thả chậm tốc độ bay nhưng Hikari lại kiên quyết không chịu, đành vậy, Gido vừa bay vừa phải canh chừng cái người có nguy cơ rớt đất giữa đường.

Từ xa nhìn đến, Hikari thấy rõ Katsuyu thân hình dường như không to bằng thường ngày, đã vậy còn có những phân thân nhỏ đang tụ họp thành một chỗ, nhìn liền biết là chuyện không lành.

Cho tới khi đến đủ gần, Hikari lúc này như đình trệ nhìn Tsunade thân thể bị đứt lìa trên mặt đất, kế bên là Shizune và Mei đang dốc lòng muốn chữa trị cho nàng.


Hikari miệng lúc này chỉ có thể ú ớ, không nói rõ được từ gì, nhìn qua thật sự bi thảm. Tại sao, cô đã thành công rút ngắn thời gian của Uế thổ chuyển sinh, tại sao nàng vẫn bị Madara làm thương như thế này?

Gido biến trở lại hình người, tạm thời thay Hikari trao đổi tình hình trước mắt. Có lẽ vì Uế thổ và Bạch zetsu bị hoá giải quá nhanh, Madara và Obito chỉ có thể nhanh chóng tập hợp với nhau để triệu hồi Thập vĩ, tiếp tục chiến tranh, thành ra các Kage vẫn chưa bị Madara hành quá nhiều ngoài trừ Tsunade, khi ông biết nàng là cháu gái của Đệ Nhất liền ác tâm ra tay muốn lấy mạng.

Shizune vì lúc đầu được cử tham chiến ở khu vực gần đây, nên khi Tsunade bị thương nàng cũng được Mei tìm kiếm gần đó đưa đến đây. Những Kage khác thương không nhiều nên đã tiếp tục đến chiến trường, còn Mei thì ở lại trợ giúp Shizune.

- Phải làm sao đây, cô Tsunade thương thế quá nặng, khả năng của em xem ra không đủ. E là...e là...

Shizune vừa khóc thút thít vừa không ngừng truyền chakra trị liệu, làm Mei đau lòng không thôi. Mà lúc này có lẽ Orochimaru vẫn còn đang ở chỗ Sasuke, chờ hắn ta tới e là không kịp nữa.

Gido nhìn tình cảnh cũng mềm lòng, cậu kéo Hikari sang một bên, nghiêm mặt nói.

- Ta có cách này có thể cứu sống cô ta, nhưng cũng sẽ tổn hại đến cô không ít, muốn thử không?

Như vớt được cọng cỏ cứu mạng, Hikari tóm lấy áo cậu không ngừng gật đầu.

- Muốn...muốn, muốn tôi thế nào cũng được, làm ơn mau cứu em ấy.

- Gido: Thế mau cho giải tán bọn họ đi.

Hikari ngoan ngoãn nghe lời, nhanh nhẩu đuổi khéo Mei và Shizune đi, nói mình đã có cách cứu lấy Tsunade. Tuy Shizune không tình nguyện li khai nhưng nàng chọn tin Hikari, liền cùng Mei ra chiến trường, để không gian lại cho bọn họ.

.....

- Ngài Hokage sẽ không sao, nếu chị ta đã nói vậy thì chắc chắn sẽ có cách. Hiện tại, việc quan trọng là tập trung vào đại chiến trước mắt.

         Mei vỗ vai an ủi Shizune, lúc này nàng cũng chỉ biết nói lời để kéo lại tinh thần cho cả 2.

- Ừm...tôi biết rồi.

       Shizune chùi đi nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói.

.....

Chờ cho bọn họ đi hết, Gido lúc này mới lên tiếng.

- Cách của ta, chính là huyết kết 2 linh hồn các cô, nhìn chung cũng giống thứ 2 cô đang đeo kia, nhưng khác ở chỗ, chính là nếu một người trong các cô chết, người kia cũng sẽ không thể sống. Và còn có...sẽ giảm đi ít nhiều tuổi thọ lẫn sức mạnh hiện tại của cô.

- Được, ta đồng ý, ngươi mau làm đi.

Hikari nghe xong, không chần chừ mà đồng ý ngay. Gido nhìn vẻ sốt sắn của cô, thở dài, tiếp tục nói.

- Cô đừng quên, linh hồn cô khác với người ở đây, yếu mềm hơn hẵn, nếu như còn gặng ép huyết kết sẽ rất dễ bị tan nát, quan trọng hơn là không đủ khả năng để thực thi cấm chế với Kaguya sắp tới.

Con ngươi trong Hikari không động, vẫn kiên quyết nói.

- Không sao, ngươi cứ làm đi.

- Gido tức giận: Không hoàn thành nhiệm vụ mà cô bảo là không sao à?

- Hikari cũng cứng rắn theo: Nếu như mất Tsunade, ta cũng không còn lí do gì để ở đây làm chuyện gì nữa.

- Gido sắc bén nói: Cô không làm thì liền sẽ hồn bay phách tán, còn nhiệm vụ này có thể được giao cho một 'linh hồn lạc lối' khác.

- Hikari cười lạnh: Chỉ một lúc nữa thôi Kaguya sẽ hồi sinh, các người đủ thời gian để tìm một linh hồn khác thay thế tôi sao?

- Cô...

Gido tức đến trừng đỏ cả mắt, ra là cô đã sớm nghĩ đến chuyện này sao. Đến nước này, Gido chỉ có thể nhịn xuống mà làm theo lời nói lúc trước.

- Được rồi, ta sẽ thi triển, trong lúc đó, tuyệt không được để ai làm phiền.

Hikari gật đầu, ánh mắt nhìn Katsuyu bên cạnh ra hiệu cho nàng canh chừng giúp bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui