Sáng hôm sau.
Khi Mục Tử Ca thức dậy, Lãnh Thần Dực đã đi rồi, chắc là bận việc ở căn cứ.
Căn cứ hiện tại có khá nhiều việc cần xử lý.
Xuống lầu, đã thấy Bàn Đinh reo lên:
“Tử Ca, mình uống một viên thuốc giảm cân rồi, hôm nay thấy người nhẹ nhõm hẳn.
Cậu xem, có phải nó đã phát huy tác dụng rồi không?”
“Chắc là vậy, nhớ uống đều đặn mỗi ngày là được.”
Cô mừng cho cô ấy.
Ngoài ra, Mục Tử Ca cũng thật tò mò, không biết sau khi giảm cân, Bàn Đinh sẽ trông như thế nào?
Liệu có làm A Tá ngạc nhiên không đây.
Từ Nhiễm từ bếp bước ra, trên tay là một khay đồ ăn đơn giản:
“Tử Ca, rau ngoài vườn đã chín rồi.
Mình hái ít vào đây, mọi người cùng nếm thử tay nghề của mình thế nào.”
Mục Tử Ca cảm thấy ngạc nhiên, hôm qua mới chỉ ra lá, sao hôm nay đã có thể thu hoạch được rồi?
Chẳng lẽ là do hôm qua cô đã rắc quả cầu ánh sáng màu xanh lục lên mấy cây rau?
Âm thanh máy móc 001 vang lên:
【Bingo! Kí chủ đoán đúng rồi.
Dị hệ Mộc sau khi nâng cấp có tác dụng rút ngắn thời gian thu hoạch.】
Bàn Đinh gắp một miếng ớt xanh bỏ vào miệng, ăn ngon lành.
Món ớt xào thịt quen thuộc thật quá đưa cơm.
“Trời ơi, ngon quá! Cái ớt này vừa giòn vừa ngọt, lại cay vừa phải, ăn kèm với thịt hổ đúng là ngon hết sảy.
Từ Nhiễm, cậu nấu ăn giỏi hơn mình rồi đấy.”
Bàn Đinh vừa ăn vừa không quên khen ngợi.
Từ Nhiễm cười nhẹ: “Các cậu thích là được rồi.”
Mục Tử Ca ăn đến nỗi híp cả mắt lại, biểu cảm của cô đã nói lên tất cả.
Món ăn này quả thật rất ngon, đặc biệt khi kết hợp với cơm nóng.
Ba người đang ăn vui vẻ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là A Ngôn, A Tá và chị Táp đang gõ cửa, có lẽ là có chuyện gì đó.
Từ Nhiễm đứng dậy trước, đi mở cửa.
Khi thấy chị Táp, cô hơi lúng túng, nhưng vẫn lịch sự mời họ vào: “Mọi người vào trước đi.”
“Xin lỗi, làm phiền các cậu đang ăn rồi.”
A Ngôn vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không khỏi nuốt nước miếng.
Anh đã lâu lắm rồi mới được ăn rau xanh tươi ngon như vậy.
Mục Tử Ca ngẩng đầu nhìn họ, thân thiện mời: “Mọi người ăn cơm chưa? Nếu chưa thì vào đây ăn cùng đi, còn nhiều thức ăn lắm.”
A Ngôn đầy cảm kích: “Chị dâu, nếu chị đã nói thế thì em không khách sáo nữa.”
Anh không khách sáo thiệt, trực tiếp đến múc cơm, tự nhiên ngồi vào bàn.
A Tá và chị Táp chút ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống bàn, cầm đũa thử vài miếng.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí vô cùng ấm cúng.
Họ quên luôn lý do mình đến đây để làm gì.
Bàn Đinh nhìn thấy A Tá ngồi xuống, cô nàng lập tức bật chế độ ăn chậm nói khẽ.
Động tác ăn cũng trở nên nho nhã hơn hẳn, nhìn khá buồn cười.
Trong đầu cô nàng cứ vang lên một giọng nói nhắc nhở mình phải thục nữ.
Bây giờ là 10 giờ sáng, bữa trưa này có hơi sớm.
Bởi vì Mục Tử Ca dậy muộn, Từ Nhiễm cố tình đợi cô thức dậy rồi mới mang đồ ăn đã nấu ra bàn.
“Vậy là các cậu đến đây để xin ăn hả?"
Mục Tử Ca ăn no, quay ra nhìn thì thấy họ vẫn còn vẻ còn chưa no.
Đồ ăn và cơm đã hết sạch, vì Từ Nhiễm chỉ nấu đủ phần cho ba người.
Cân nhắc đến sức ăn của Bàn Đinh, cô ấy mới nấu thêm một chút.
Có thể nói, phần mà họ đang ăn là phần mà Béo Đinh đã nhường lại.
Không sao, đói thì nấu lại sau.
A Ngôn cười ngượng: “Quên mất chưa nói chuyện chính, chỉ có thể trách đồ ăn nhà chị dâu nấu quá ngon, nên mới không kìm lòng được mà xao nhãn đền giờ.”
“Ngày mai chúng tôi có nhiệm vụ, đang tính qua hỏi mọi người có muốn tham gia không? Ngoài bọn mình ra còn có A Uyên nữa.”
Nếu tính thêm họ thì sẽ có bảy người.
Thực lực của họ cũng không yếu.
Lão đại và Lão Phàm phải ở lại bảo vệ căn cứ rồi, không thể tham gia.
Chỉ có tổ hợp này đi là ổn thỏa nhất.
Sắc mặt của Bàn Đinh và Từ Nhiễm trái ngược hẳn.
Một người thì tràn đầy mong đợi, một người thì do dự lo lắng.
Mục Tử Ca thật ra đi hay không đều được, cô nhường quyền quyết định cho hai người còn lại: “Ý mọi người sao?”
“Đi chứ, tất nhiên là đi chứ.” Bàn Đinh trả lời ngay lập tức, phản ứng của cô nàng nhanh như cách cô ấy nghĩ, nhìn qua đã biết cô ấy muốn nói gì.
Chị Táp vẫn luôn im lặng, ánh mắt lướt qua Từ Nhiễm, dựng tai chờ cô ấy đưa ra quyết định.
Từ Nhiễm là người hòa đồng, không muốn bị bỏ lại một mình.
Cô đã quen ở cùng với mọi người rồi.
Cô bình thản đáp: “Tôi sao cũng được.”
“Vậy quyết định thế nhé.
Sáng mai 8 giờ chúng tôi sẽ qua đón mọi người.”
A Ngôn sợ họ đổi ý nên nhanh chóng chốt việc, có chị dâu đi cùng thì yên tâm hẳn.
Hôm qua đã tận mắt chứng kiến sức mạnh cây trượng của chị dâu, cộng thêm khả năng trị liệu từ xa nữa, nhiệm vụ này coi như nắm chắc trong lòng bàn tay.
Bàn Đinh thắc mắc: “Nhiệm vụ gì thế?”
“Chúng ta sẽ đi thu thập vật tư ở nhà máy thực phẩm, địa điểm là thành phố C.
Có thể sẽ gặp các đội từ các căn cứ khác."
"À mà chị dâu, không gian của chị có lớn không? Nếu không đủ, bọn mình phải tìm thêm người có dị năng không gian đi cùng nữa.”
A Ngôn nói một hơi dài, rồi quay sang hỏi Mục Tử Ca.
Mục Tử Ca nghĩ đến không gian của mình: “Còn trống khoảng 200 mét vuông, đủ dùng không?”
Cô không nói đến việc cao bao nhiêu mét, mà bản thân cũng chưa có đo chính xác.
“Đủ! Hoàn toàn đủ.” A Ngôn gật đầu liên tục, thế này thì tuyệt vời ông mặt trời luôn.
Họ bàn bạc thêm một chút về kế hoạch nhiệm vụ rồi mới rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...