"Đoàng đoàng đoàng!" Tiếng s.ú.n.g nổ liên tục
Lãnh Thần Dực đang chiến đấu với zombie cấp 3, ánh mắt anh luôn dõi theo bóng dáng của Mục Tử Ca.
Anh g.i.ế.c c.h.ế.t con zombie trước mặt, rồi nhanh chóng đến bên cạnh cô.
Mục Tử Ca giơ tay phóng ra một tia sét, tiêu diệt mấy con zombie thường, cô nhướn mày nhìn anh: "Anh nhìn em làm gì? Em rất giỏi đấy, đừng có cứ nhìn chằm chằm vào em như vậy, người ta ngại, người ta sẽ bị phân tâm."
Lãnh Thần Dực cũng không dính lấy người: "Vậy em cứ tiếp tục đi."
Nói xong, anh bước về phía trước vài bước, một nhát d.a.o đ.â.m xuyên qua đầu ba con zombie.
Trong nháy mắt, dưới chân anh đã chất đầy xác zombie, nhưng trên người anh ta lại không hề dính một giọt m.á.u nào.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là sức mạnh của anh.
Tại sao một nhân vật phản diện lại mạnh đến vậy?
.....
Ở phía Bàn Đinh, cô nàng dùng búa lớn đập liên tục xuống zombie.
Cứ một nhát là một con zombie ngã xuống.
Cô nàng đánh rất thô bạo, không có kỹ thuật gì cả, hoàn toàn dựa vào sức mạnh vũ khí để áp đảo.
Thấy vậy, A Tá không thể nhịn được nữa, tiến lại gần chỉ dạy: “Em phải kiểm soát sức mạnh lại một chút đi, đừng phí sức như vậy.
Hãy tập trung tinh thần, cố gắng điều khiển năng lượng trong cơ thể."
Nghe thấy tiếng anh, Bàn Đinh trở nên căng thẳng, động tác của cô chậm lại.
Bản thân vừa nghe được gì vậy?
Lúc này, một con zombie cấp 3 lao tới tấn công cô.
Thấy Bàn Đinh đang thất thần, A Tá nhanh chóng kéo cô ra và c.h.é.m đứt đầu zombie.
"Cảm ơn...!cảm ơn anh." Bàn Đinh rối rít cảm ơn.
Nói xong thì nhận ra mình vừa mắc sai lầm, cô lại cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh, em...!em không nên phân tâm."
"Không sao, nghe lời anh, tập trung tinh thần và kiểm soát năng lượng trong cơ thể." A Tá không để ý đến lỗi lầm của Bàn Đinh.
Anh chỉ muốn Bàn Đinh có thể phát huy tối đa sức mạnh của mình.
Bàn Đinh dường như đã hiểu ra lời anh nói, cô nàng bắt đầu điều khiển năng lượng trong cơ thể, từ từ truyền vào vũ khí.
Rồi vung mạnh cây búa, liên tiếp tiêu diệt hai con zombie.
Bàn Đinh ngạc nhiên phát hiện ra, năng lượng trong cơ thể tiêu hao chậm hơn nhiều.
Cô quay lại muốn cảm ơn A Tá nhưng lại thấy anh đã đi xa.
Bàn Đinh cảm thấy hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại những gì A Tá đã nói, cô cảm thấy rất vui.
Tim cô đập thình thịch, tay không ngừng vung búa, thậm chí còn có thể vừa đánh vừa nghĩ đến những điều khác.
Không xa lắm, khóe miệng A Tá hơi cong lên, nhưng nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng.
Anh ta nhanh nhẹn di chuyển, những quả cầu lửa được anh ta b.ắ.n ra chính xác tiêu diệt từng con zombie.
Sức mạnh dị năng cấp 3 giúp anh ta dễ dàng đối phó với những con zombie thường.
Bàn Đinh nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt sáng lên.
A Ngôn và Từ Nhiễm mỗi người một việc, không quan tâm đến người khác, họ chỉ tập trung vào việc thu thập tinh hạch.
A Ngôn còn thiếu vài viên tinh hạch nữa để lên cấp 3 nên rất cố gắng.
Có khoảng 300 con zombie.
Mọi người đã chiến đấu hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Bây giờ, họ bắt đầu thu thập tinh hạch.
Mục Tử Ca thu thập được hơn 50 viên tinh hạch thì dừng lại, cô quay về nhà để làm sạch chúng.
Vì cô không cần hấp thụ tinh hạch để nâng cấp nên hầu hết là tinh hạch cấp 2.
Số lượng này đủ để cô đổi lấy rất nhiều vật phẩm ở căn cứ rồi.
Cô vào nhà vệ sinh, rửa sạch tinh hạch rồi cởi bỏ quần áo, lau người.
Vì sợ mọi người đợi lâu nên cô chỉ mặc mỗi chiếc áo phông rộng thùng thình với quần short ngắn, để lộ ra bờ vai trắng nõn và đôi chân dài.
Sau một buổi sáng vất vả, thời tiết đã ấm lên.
Lãnh Thần Dực đi vào, nhìn thấy cô như vậy, đôi mắt sâu thẳm của anh ta tối sầm lại.
Anh nhanh tay cởi áo khoác ra khoác lên người cô.
"Nếu em cứ ăn mặc như vậy, anh sẽ nhịn không được...!muốn...!khi dễ em." Anh cúi đầu xuống sát tai cô, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ quyến rũ c.h.ế.t người.
Mục Tử Ca đỏ mặt, vừa ngẩn đầu nhìn lên đã thấy có người đang đi vào.
Cô vội vàng chạy lên gác thay đồ, miệng lẩm bẩm:
“Lãnh Thần Dực, anh đúng là đồ lưu manh…”
Mùa hè mà mặc áo ba lỗ, quần short thì có gì là lạ đâu? Chẳng phải rất bình thường ư?
Sao cứ đến lượt anh thì lại cảm giác như mình đang làm gì đó không đúng, đến nỗi cô ngại ngùng không dám để người khác nhìn thấy.
Phải vội vàng chạy lên lầu thay đồ thể thao.
Có lẽ vì bình thường cô ăn mặc quá kín đáo.
Nếu không phải vì thế giới này đang tận thế, thỉnh thoảng cô cũng muốn ăn mặc đẹp hơn một chút.
Hơn nữa, chiếc áo này cũng dài đến tận đầu gối chứ ít gì, hoàn toàn không hở hang chút nào.
Cô thở dài.
Thôi bỏ đi, không gây chuyện với tên to đầu đó nữa.
Vừa chuẩn bị thay đồ, Lãnh Thần Dực đã bước lên lầu.
Cô theo phản xạ vội vàng che n.g.ự.c lại, bối rối kêu lên: “Anh… anh đừng nhìn!”
Anh cười gian, tiến lại gần nâng cằm cô lên rồi hôn phớt lên môi cô.
Đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì anh ta đã buông ra, nhẹ giọng nói: "Ngoan, thay đồ đi."
Nói xong, Lãnh Thần Dực quay người bước đi, để lại Mục Tử Ca tức đến mức phồng má.
Cô bực bội hét lên: "Lãnh Thần Dực, anh là tên khốn! Đồ lưu manh, vô liêm sỉ! Thật đáng ghét."
Nhưng cô cũng không dám hét to, sợ người khác nghe thấy.
Từ trưa đến tối, họ cuối cùng cũng đến được khu căn cứ lớn phía Bắc.
A Tá chỉ lộ cái mặt rồi trực tiếp lái xe vào trong.
Vì trời đã tối nên không nhìn rõ căn cứ, chỉ thấy bức tường bao quanh rất cao, khu đất rộng lớn và nhiều tòa nhà cao tầng.
Sau khi đi qua những tòa nhà, họ đến một biệt thự riêng biệt.
Khu vực này yên tĩnh hơn rất nhiều, rõ ràng là nơi ở của những người quản lý căn cứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...