Khi sắp sửa chặn hết đợt tấn công, bỗng nghe thấy tiếng kêu đau của Bàn Đinh.
Một viên đạn gây mê đã trúng vào chân cô nàng, cơ thể cô nàng ngay lập tức bắt đầu lảo đảo.
“Bàn Đinh, cậu có ổn không?”
Mục Tử Ca lo lắng chạy đến đỡ lấy cô nàng, không lẽ họ lại bị bắt về sao?
Bàn Đinh hối hận đến rơi nước mắt: “Xin lỗi, mình làm chậm chân các cậu quá.
Mọi ngươi mau đi đi, đừng lo cho mình.”
Cô nàng cảm thấy mình thật vô dụng, không đủ linh hoạt, mãi mà không tránh được.
“Chúng ta có thể...!cũng không thoát được.”
Từ Nhiễm thở dài, xung quanh có quá nhiều kẻ tấn công.
Bọn họ chỉ có ba người, không còn chỗ nào để trốn, phía trước còn có vài gã canh gác.
Mục Tử Ca quay lại nhìn kẻ thù đang ngày càng gần, cô hận không thể kéo Bàn Đinh chạy nhanh hơn, nhưng cô cũng không đành lòng bỏ lại cô nàng.
Họ đang trong tình thế nguy hiểm, làm thế nào để thoát thân đây?
“001, có cách nào để giải trừ viên đạn gây mê này không?”
Cô chỉ biết cầu cứu hệ thống, chắc phải tiêu tốn một chút điểm tích lũy rồi.
Cảm giác thời gian không còn nhiều, kẻ địch lại chuẩn bị tấn công.
Phải nhanh lên mới được!
001 phát ra giọng máy móc: 【Tôi chỉ có thể giúp kí chủ kích hoạt chức năng miễn dịch.
Có lẽ kí chủ có thể dùng dị năng hệ Mộc để giúp cô ấy.】
Mục Tử Ca không do dự nữa, lập tức triệu hồi Ma Đằng: "Xin hãy bảo vệ tôi, Ma Đằng."
Ma Đằng màu đỏ dường như hiểu ý, khẽ lung lay.
Cô yên tâm ngồi xuống chữa trị cho Bàn Đinh.
Bàn Đinh nhìn cô, ánh mắt đầy cảm động: "Hu hu, Tử Ca, cậu thực sự vì mình mà..."
"Đừng nói, sẽ ổn ngay thôi."
Mục Tử Ca không có thời gian để tán gẫu, đây là lúc quan trọng, cần nghiêm túc làm việc.
Ma Đằng đã đạt cấp 2, nhanh chóng lan rộng lên tới 2 mét.
Nhẹ nhàng vung dây leo của mình, quét sạch những viên đạn gây mê bay tới.
Từ Nhiễm cũng đã đạt cấp 2, nhưng di năng tiêu hao quá nhanh, cô cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa rồi.
Cô nàng khẽ cắn môi, ánh mắt phẫn nộ nhìn những kẻ địch trước mặt.
Lại một đợt tấn công nữa bị cản lại.
Ngay lúc này, trên không trung bỗng xuất hiện một tấm lưới lớn, nhanh chóng bao phủ về phía họ.
"Các cậu mau tránh ra!" Từ Nhiễm cảm thấy vô lực, đúng là không thể thoát được, trước đó là cô đã tự tin quá mức.
Mục Tử Ca vừa mới giúp Bàn Đinh hồi phục, cô ấy đã không còn bị tê liệt nữa.
Mới vừa ngẩng đầu lên đã thấy tấm lưới sắp rơi xuống.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Một luồng sức mạnh vô hình lướt qua không trung, xoẹt xoẹt, tấm lưới bị cắt thành từng sợi dây rơi xuống đất.
"Đại ca, chuyện...!chuyện gì vậy?"
Mấy tên đàn ông bên phía kẻ địch sững sờ, hai mắt trợn tròn, đây rốt cuộc là dị năng gì? Sao bá quá vậy!
Nghĩ lại cũng kì.
Chỉ có ba người phụ nữ thôi mà bắt mãi không được.
Thật là đáng chết!
Tên đàn ông râu quai nón nhíu mày, nhìn về phía cổng căn cứ.
Nơi đó có một người đàn ông từ từ bước vào.
Ông ta nhanh chóng nhận ra đối phương.
Thật là oan gia ngõ hẹp, chẳng phải đây chính là kẻ thù không đội trời chung của mình sao, Lãnh Thần Dực?
Một nhân vật nổi danh trong cả hai giới hắc bạch.
Trước đây, anh ta và Lãnh Thần Dực cạnh tranh lẫn nhau, cùng buôn bán vũ khí phi pháp.
Nhưng trong khi Lãnh Thần Dực không hề gặp rắc rối gì, một đường thuận lợi, thì mình lại bị nhốt vào tù, phải chịu cảnh tù đày suốt hai năm.
"Wow! Tử Ca, anh ta đẹp trai quá! Có phải đây là truyền thuyết về anh hùng cứu mỹ nhân không? Hoặc là, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ?"
Bàn Đinh đôi mắt sáng rực, lúc này trông hệt như một fan cuồng vậy.
Từ Nhiễm cũng sững sờ, kinh ngạc vì vận may của họ.
Nhưng cô nàng nhanh chóng nhận ra ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn dõi theo Tử Ca từ đầu đến cuối.
Thì ra là vậy!
Mục Tử Ca nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lãnh Thần Dực, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Biết rằng mình đã được cứu, cảm xúc trong lòng càng trở nên phức tạp.
“Hừ, tôi thật không ngờ Tổng giám đốc Lãnh lại có thói quen lo chuyện bao đồng.”
Tên râu quai nón bước tới, cố gắng tán gẫu với Lãnh Thần Dực.
Lãnh Thần Dực bước đến bên cạnh Mục Tử Ca.
Thấy cô đang trong bộ dạng kỳ lạ thế kia, đôi mắt đen thẫm của anh thoáng tối lại vài phần.
Báu vật của anh, bình thường anh cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Lúc giận nạt vài câu cũng không nỡ, vậy mà đám người này lại cho cô ăn mặc kì lạ như thế đó.
Anh lạnh lùng nhìn đám người râu quai nón:
“Các người đã làm gì cô ấy?”
Những gã đàn ông to con vừa mới tấn công bỗng mở to mắt kinh hãi, sợ sệt nhìn những lưỡi băng vô hình đột ngột xuất hiện.
Xoẹt xoẹt!
Chưa kịp phản ứng, đầu của họ đã bị xuyên thủng, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Tên râu quai nón bị sức mạnh của Lãnh Thần Dực làm cho khiếp sợ.
Anh ta nghĩ lại những lời vừa rồi, chẳng lẽ đối phương tới đây chỉ vì người phụ nữ đó?
Cả đám người xung quanh đều hoảng sợ, không ai dám lên tiếng, đặc biệt là những người đứng xem.
Lãnh Thần Dực lại giơ tay lên, thấy vậy tên râu quai nón hoảng sợ kêu lớn: “Tổng giám đốc Lãnh, xin dừng tay! Chúng tôi không làm gì cô ấy cả, anh có thể hỏi cô ấy.”
Ánh mắt Lãnh Thần Dực chuyển về phía Mục Tử Ca, cô khẽ hừ một tiếng: “Hừ, bọn chúng chỉ là mấy tên rác rưởi mà thôi!”
Ý là, họ không đủ trình để bắt nạt cô.
Bàn Đinh và Từ Nhiễm ngây người, họ đây là trá hình phát cơm chóa hay gì? Sao nói chuyện mà cũng ngầu đến vậy, khiến người khác cảm thấy bị đánh bại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...