Sáng hôm sau, Mục Tử Ca mơ màng tỉnh dậy, bị Lãnh Thần Dực đánh thức bằng những nụ hôn.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Khốn nạn.”
Sau đó, cô nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình nằm trong một căn phòng sang trọng, cơ thể sạch sẽ, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng.
Tâm trạng khó chịu của cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
001 lên tiếng: 【Kí chủ, xem điểm tích phân của cô đi.】
Mục Tử Ca nhìn vào hệ thống, cô ngạc nhiên khi thấy mình có thêm 20 điểm, tổng cộng là 23 điểm.
Nhớ lại đêm qua, cô đã liên tục nài nỉ và van xin Lãnh Thần Dực đến khàn cả tiếng nhưng anh vẫn không tha cho cô.
Liệu có phải vì vậy mà điểm thiện cảm lại tăng lên không?
Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, cảm thấy thật xấu hổ, tự trách mình đã không có cốt khí, sao lại có thể cầu xin như vậy, quả là mất mặt đến cùng.
Cô nhanh chóng chú ý đến một chiếc vòng tay bạc trên cổ tay mình.
Cô cố gắng gỡ ra nhưng không thành công.
“Cái này là gì vậy?” Cô khó chịu hỏi.
001 trả lời: 【Đây là vòng theo dõi.】
Khuôn mặt cô lập tức trở nên u ám.
Lãnh Thần Dực đúng là một tên khốn, nghĩ rằng như thế có thể giam giữ được cô sao?
Cô thử bỏ chiếc vòng vào không gian nhưng không thành công, cả người cảm thấy bực bội vô cùng.
【Kí chủ, đừng lo lắng.
Hãy kiếm thêm điểm trước, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.】001 an ủi, thực ra vấn đề này không quá nghiêm trọng.
Lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra.
Mục Tử Ca nhanh chóng nằm xuống, kéo chăn đắp kín người.
Lãnh Thần Dực đặt bữa sáng lên bàn, từ từ bước đến bên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái trước mặt đang giả vờ ngủ.
“Cần anh bế em dậy không?”
Cô vừa mở mắt đã thấy anh ôm mình trong lòng, là kiểu ôm công chúa.
“Lãnh Thần Dực, buông tôi ra, ngay - lập - tức!”
Mục Tử Ca trừng mắt giận dữ, tại sao anh lúc nào cũng thích động tay động chân với cô nhỉ.
Tối qua bộ chưa đụng đủ sao?
Lãnh Thần Dực hiếm khi có tâm trạng tốt, nhẹ nhàng đặt cô lên sofa bên cạnh, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Ăn chút gì đi.”
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, đôi tay lớn của anh nhẹ nhàng chải lại những sợi tóc rối của cô.
Sau đó lấy một chiếc áo choàng từ không gian ra đắp lên cho cô.
Anh nhìn cổ và xương quai xanh trắng nõn của cô, trên đó còn lưu lại dấu hôn của mình, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Anh cảm thấy rất hài lòng!
Mục Tử Ca nhìn bát mì trên bàn, bên trên có trứng rán và thịt xông khói, không tự chủ nuốt nước miếng, nhưng vẫn kiên quyết quay đầu đi: “Không ăn.”
“Vậy thì anh sẽ đút cho em từng miếng một.”
Lãnh Thần Dực đã ghé sát môi vào má cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt.
Mục Tử Ca cảm thấy mặt mình nháy mắt đỏ bừng, cô bối rối dùng tay đẩy n.g.ự.c anh ra: “Đừng đến gần quá, tôi tự ăn được.”
Cô cầm đũa lên, cúi đầu ăn một miếng mì, cô ngạc nhiên phát hiện ra, hương vị của món này rất tuyệt.
Lãnh Thần Dực cười nhẹ: “Em gái tốt của em, anh đã cho người cứu cô ấy rồi, lát nữa sẽ đưa em đi gặp.”
Nghe vậy, Mục Tử Ca chỉ biết lắc đầu, quay lưng về phía anh, trợn mắt, rồi tiếp tục tập trung ăn mì.
Em gái? Cô ta tên là gì ấy nhỉ?
Cô vẫn nhớ những dòng tin nhắn trên điện thoại đòi tiền và túi xách hàng hiệu kia.
Có lẽ Lãnh Thần Dực nghĩ cô và em gái có mối quan hệ rất tốt vì cô thường xuyên gửi tiền và cho đồ đắt tiền.
Thực ra, nguyên chủ chỉ ngại cô ấy phiền phức nên mới đưa thôi.
Trong những câu chuyện thường thấy, thường có một tình tiết rằng hai chị em sẽ tranh giành cùng một người đàn ông và âm thầm tán tỉnh nhau.
Nếu em gái đáng ghét này cướp được người đàn ông này, cô cũng sẽ không phải vất vả chạy trốn nữa, như vậy cũng tốt.
Đồ đã bị cướp đi thì không đáng để cô lưu luyến.
Lãnh Thần Dực cảm thấy phản ứng của cô khá kỳ lạ, hỏi: “Sao vậy? Em không muốn gặp cô ấy à?”
Mục Tử Ca nở một nụ cười gượng gạo: “Làm sao có thể, tôi rất vui khi biết em gái mình còn sống, cảm ơn anh rất nhiều.”
Nhìn không có thành ý chút nào!
Mục Tử Ca và Lãnh Thần Dực vừa bước ra khỏi phòng khách tầng một.
Cô gái đang ngồi trên ghế sofa quay đầu nhìn họ, đôi mắt lập tức sáng lên, giọng nói ngọt ngào gọi: “Anh rể, mau nếm thử món tráng miệng em làm đi.”
Khi nhận ra người phụ nữ đứng sau anh, cô gái đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó tỏ ra kích động, giọng vui mừng khôn xiết reo lên: “Chị ơi, huhu, Sở Sở nhớ chị quá.”
Cô gái nhỏ chạy tới, định ôm Mục Tử Ca thì bị Lãnh Thần Dực lạnh lùng ngăn lại: “Đừng ôm cô ấy.”
Mục Sở Sở dừng lại, sắc mặt thay đổi, sau đó làm nũng với Mục Tử Ca: “Chị ơi, anh rể thật là hung dữ.”
Sở Sở cảm thấy cực kỳ tức giận!
Mục Tử Ca chỉ là con nuôi của gia đình mình, tại sao từ nhỏ đến lớn cô luôn là người bị lép vế.
Ngay cả mạt thế đến, đối phương cũng có một người bạn trai đối xử chăm sóc ân cần với cô ta như vậy? Cái mặt hồ ly tinh này nhìn bao nhiêu lần cũng thấy ghét..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...