Thế là cả nhà 5 người cùng nhau chuyển vào sống cùng với ông bà nội trong 1 tháng tới, nhịp sống trong ngôi nhà trở nên rộn ràng, nhiệt huyết hơn.Vào một ngày đẹp trời, ánh nắng chiếu qua lớp diệp lục của lá cây trong khu rừng mát mẻ, bên dòng sông tĩnh lặng có 7 con người đang chuẩn bị đồ nướng dã ngoại, thanh niên Phúc nhìn cảnh vật mà tự nhiên nảy ra 1 ý, hỏi mọi người:- Hay là chúng ta thi bắt cá đi, ai bắt được nhiều nhất thì chiến thắng.Dòng sông này không quá sâu nhưng chiều dài và chiều rộng lại khá lớn, tổng có 5 người tham gia , họ đứng cách nhau khoảng 4m tuỳ vị trí.
Những con cá bơi từ sông bên kia đến sông này không khỏi ngạc nhiên và shy, nó phải tránh né từng đợt tấn công dữ dội của đám người khổng lồ, nước bắn tung toé trên không trung tạo nên bức tranh mùa hè thật sôi động.
Nếu nói Thanh Hà là người bắt cá nhanh nhất thì ông nội và baba lại là người bắt cá nhiều nhất, tổng 10 con tươi tốt nhất được bỏ vào cái thùng nước bơi tung tăng còn bao nhiêu thả hết.
Trong khoản thời gian đó người thì ăn uống, người chơi đùa, người nghĩ ngơi đến khi sắc trời ngã màu, ánh trăng trên cao sáng rọi màn đêm kết hợp với ánh lửa bộc bùng thì...“xột xoạt” âm thanh phát ra từ sau lưng bà nội, người này đang đi về phía họ đưa tay lên kiểu đầu hàng, hình bóng dần được rõ hơn quá ánh sáng của ngọn lửa, bà nội quay đầu nhìn lại chợt nhận ra người này:- Thằng Vũ đây sao ?Người được gọi là Vũ đi tới chào hỏi mọi người:- Con đang quay show ở gần đây, không biết đi sao mà lạc mất.Ông Bình cười nói:- Vậy con tạm thời ở đây chờ đi.(Tâm sự: cảm ơn mn đã lắng nghe lời nói của mình, lớp vờ du.)Thế là cuộc vui đã có thêm 1 chiếc người nữa, thanh niên Vũ nhìn xung quanh thấy ai cũng có một con cá nướng còn mình thì không, sắc mặt anh hơi buồn buồn, Thanh Giang nhìn màn này lén đưa cá qua cho anh song quay đi nói chuyện với chị hai, Vũ cảm động muốn khóc trước hành động tốt bụng của cô gái ấy.(Ngu Đại: bả không có tốt như vậy đâu!, nữ chính bị ép ăn mà no quá nhưng sợ uổng phí nên đưa qua cho ngừ ta thôi, cái này là “tiết kiệm” chứ không phải “tốt bụng”)- Vũ ơi có nghe tiếng chị không, Vũ ơi em ở đâu, Vũ ơi~Tiếng “hô mưa gọi gió” này càng lúc càng gần, ăn con cá nướng xong thì anh cáo biệt mọi người chạy tới chổ trợ lí.Trong suốt 1 tháng, khi ông nội vô tình phát hiện được đứa cháu gái út của mình thích câu cá thì ông luôn dắt cô theo để học hành, cái này giống như “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” nà.
Qua nhiều ngày tiếp xúc quan hệ của 2 người dần thân thiết hơn và Thanh Hà cảm thấy Titan nhà mình dần ỷ lại vào cô hơn, lo nó suy nghĩ tiêu cực nên lúc nào cũng đem theo bên mình mặc dù cô hay làm cho mẻ giận nhưng kiểu gì cho ăn ngon là hết ngay, kì lạ là gia đình chẳng có ai phát hiện ra sự tồn tại của nhóc bự điều đó cũng là 1 cái hay.
Thấm thoát đã đến năm học mới, Thanh Giang cùng hai anh chị của mình học chung 1 trường nhưng trước đó cô phải thi chuyển cấp, vì không muốn gia đình thất vọng cũng như nghi ngờ, cô chỉ tiết chế ở mức “vừa phải” thôi.(Ngu Đại: vào trường chuyên mà vừa phải cái gì, tui bo xì)Năm học mới bắt đầu, Thanh Giang cùng anh chị lên xe riêng đến trường, cô vẫn cứ mang theo Titan trong cái túi nhỏ trên người, chiếc xe không đậu trước trường nên họ vẫn phải đi bộ một chút, khi bước vào cổng hầu hết ánh mắt đều dồn về ba người, anh ba tự cao nói với út:- Em thấy anh nổi tiếng không ?Chị hai ghét bỏ nói:- Mày là “7 nổi 3 chìm” thì có.Ông Phúc tức giận phản bác:- Còn chị ghen tị với em nên “xù lông” phải không ?Bà Hạnh tức nghẹn họng, hai người chí choé với nhau làm cho mọi người một phen trầm trồ, Thanh Giang thấy tình hình gần như “phun trào” thì can ngăn.(Ngu Đại: hôm qua viết xong chương mới mà quên lưu nháp, mở lại thấy không còn gì hết nên hôm nay mới đăng, tui não tàn dễ sợ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...