Nghịch Lan thấy tình thế không ổn liền kéo Mộng Y lui về phía sau rồi đẩy nàng cho Nhiên Quy "Các muội đi trước, ta ở đây cản bọn họ."
Mộng Y giật mình "Sư tỷ!"
Nghịch Lan đưa cho nàng ánh mắt yên tâm "Ngoan đi mau đi, ta tự biết bảo vệ bản thân."
Vừa dứt lời Nghịch Lan đã xông lên trước, một đường chém giết chặn đám hắc y nhân lại.
Mộng Y nhìn bóng lưng Nghịch Lan, trong lòng có chút chua xót "Sư tỷ, xin lỗi!"
Mộng Y kéo theo Nhiên Quy quay người chạy "A Miên, đi thôi!"
Nhiên Quy còn tưởng Mộng Y sẽ sống chết không chịu đi ai biết nàng vừa quay đầu đã chạy, hơi kinh ngạc nhưng cũng chẳng nói gì.
Bọn họ sức chiến đấu yếu, ở lại mới chính là gánh nặng cho Nghịch Lan!
Đám hắc y nhân nhận ra ba người muốn chạy nên đuổi theo, Diệp Miên phóng ra một bức tường linh lực chặn bọn họ lại rồi kéo Mộng Y và Nhiên Quy ngự kiếm rời đi.
"Nghịch Lan sư tỷ sẽ không sao chứ?"
Mộng Y cúi mặt không nói chuyện, Nghịch Lan sẽ không sao chứ? Nàng nghĩ lại khi nảy rời đi có chút hối hận.
Diệp Miên vỗ vai Mộng Y "Sư tỷ sẽ không sao đâu!"
Mộng Y cười có chút khó coi "Ta biết."
Dù sao nếu Nghịch Lan sảy ra chuyện nàng cũng không sống nỗi.
Nếu đã có hồn khế sinh tử thì dù là nàng hay Nghịch Lan đều sẽ cố gắn bảo vệ sinh mệnh mình.
Mộng Y ngẩn đầu nhìn tầng tầng lớp lớp lá cây cổ thụ che đi ánh sáng ban mai trên đầu bỗng nhiên có chút hoảng hốt "Đây...!Đây là ở đâu vậy?"
Nhiên Quy quan sát một chút mới nói "Cổ thụ ngàn năm ở núi Tử Vi chỉ có mấy cây.
Này chắc là gần khu vực Tử Vi rồi!"
Tim Mộng Y đập kịch liệt, nói cũng lắp bắp "Tử, Tử Vi vực?"
"Mộng Y sư muội sao vậy?"
Diệp Miên cũng nhìn ra Mộng Y khác thường "Cậu sao vậy? Khi nảy bị thương sao?"
Mộng Y rũ mắt che đi sự hoảng hốt, nàng lắc đầu "Không có gì."
"Vậy chúng ta đi tới phía trước xem sao, đi xa như vậy có lẽ cắt đuôi được đám hắc y nhân rồi."
Không hẳn đâu, Mộng Y nghĩ thầm, nàng nắm chặt cây nấm nhỏ vẫn chưa trở về lại hình thái ban đầu trong tay.
Đi tầm khoảng một khắc ba người Mộng Y, Diệp Miên và Nhiên Quy mới ra khỏi khu rừng mà đối diện họ không xa là vực thẳm sâu hun hút.
Gió lạnh từ vực thẳm thổi lên khiến ba người không khỏi rùng mình.
"Này quả thật là Tử Vi vực." Nhiên Quy chỉ về ngọn núi bên tay trái nói "Chúng ta vượt qua ngọn núi kia nữa là rời khỏi phạm vị núi Tử Vi bước vào lãnh thổ Phủ Dung quốc.
Nếu ngự kiếm tầm khoảng hai canh giờ là qua khỏi."
Diệp Miên gật đầu "Vậy chúng ta đi thôi, chúng ta truyền âm cho mọi người cùng tập hợp ở đó."
Nhiên Quy có chút khó xử "Chỉ có điều chúng ta phải đi vòng qua Vực Tử Vi, bên dưới vực có lực hút rất lớn không thể ngự kiếm."
Diệp Miên nhíu mày "Đi khoảng bao lâu?"
"Một canh giờ."
"Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi."
Mộng Y đi phía sau Diệp Miên và Nhiên Quy không dám thả lỏng chút nào, dù sao đây cũng là nơi an táng hai nhân vật Diệp Miên và A Trần.
Ai biết còn có sảy ra chuyện gì thúc đẩy tình tiết không?!
Không biết nói Mộng Y nói chuyện xui xẻo hay nói nàng có thể tiên đoán trước.
Mộng Y vừa nghĩ đến trong rừng đã xuất hiện năm hắc y nhân.
Mộng Y chửi thầm một tiếng, kéo tay Nhiên Quy và Diệp Miên điên cuồng chạy.
Năm hắc y nhân không tính buông tha ba người, một đường đuổi theo.
Đợi năm hắc y nhân bao vây ba người lại, phía sau lưng là vực thẳm mới thôi trò mèo đuổi chuột.
Một tên hắc y nhân mở miệng nói "Giao đồ ra đây!"
Nhiên Quy và Diệp Miên đều một mặt không hiểu gì nhìn nhau.
Mà Mộng Y lúc này đã đem cả dòng họ Quách Bình ra hỏi han.
"Các vị đại hiệp này có gì từ từ nói!" Mộng Y cười xã giao "Bọn ta không có lấy cái gì của các người cả, làm sao giao ra đây?"
Hắc y nhân nọ nghi ngờ nhìn nàng "Đồ không có ở trong tay các ngươi?"
Mộng Y ra vẻ đáng thương "Vị đại ca này, bọn ta chỉ vừa mới gặp các ngươi hôm qua, bọn ta có thể lấy gì của các ngươi chứ?"
Một tên hắc y nhân khác quát lên "Nhiều lời với bọn họ làm gì, bắt lại lục xoát đi!"
Năm hắc y nhân tiến lên, ba người Mộng Y đã lui tới mép vực không thể nào lui được nữa.
"Là ai nói bọn ta lấy đồ của các ngươi chứ?" Mộng Y tức giận hét lên "Bọn họ nói cái gì các ngươi cũng tin sao? Huyết Liên thành chẳng lẽ nuôi toàn kẻ ngốc?"
Đám hắc y nhân khự lại.
Ngày hôm qua bọn họ vốn là truy bắt đám người Quách Bình, hôm nay lại đột ngột truy đuổi bọn họ đòi đồ.
Nghĩ cũng biết là do tên phản diện Quách Bình đó nói cái gì rồi.
Đám hắc y nhân này thật sự ngốc mà! Vậy cũng tin?!
"Làm sao bọn ta biết ngươi nói thật hay giả?"
Sống chết đến nơi Mộng Y cũng mặc kệ tình huống "Thật hay giả bọn ta cũng bị các ngươi dồn ép đến mức này rồi.
Chỉ đáng tiếc các ngươi ngu ngốc bị người ta lừa đến xoay mòng mòng."
Đám hắc y nhân trao đổi ánh mắt với nhau.
Mộng Y giật giật tay áo Nhiên Quy dùng khẩu hình nói "Lát nữa chút ta cùng xông lên."
Nhiêm Quy nắm chặt kiếm gật đầu.
Đám hắc y nhân trao đổi đã xong ra quyết định "Đưa người về trước!"
Mộng Y chửi thầm một tiếng, ngay lúc này nàng ném cây nấm nhỏ vào đám hắc y nhân "Lúc này!"
Nhiên Quy và Diệp Miên đã có sự chuẩn bị vừa thấy Mộng Y hành động liền rút kiếm xông đến.
Đám hắc nhân không kịp phòng bị bị đánh lui về phía sau vài bước.
Mộng Y ở phía sau Diệp Miên và Nhiên Quy phóng linh lực bảo vệ hai người họ.
Nàng tự biết giá trị vũ lực không bằng người chỉ có thể đứng phía sau dùng linh lực bảo về hai người họ chiến đấu.
Mộng Y vốn muốn bước lên phía trước nhưng đột nhiên cảm thấy cả người nặng nề như bị ai đó kéo lại, vô thức lui ra phía sau vài bước.
Nhưng phía sau nàng chính là vực thẳm...!
Sau lưng Mộng Y lạnh lẽo, nàng chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã không theo khống chế ngã xuống vực.
"A Trần!"
F*ck!
Thế mà lại không thoát khỏi cảnh ngã vực!
Cổ tay Mộng Y bị người ta nắm lấy, Diệp Miên một tay cắm kiếm vào trong vách núi, một tay kéo lấy Mộng Y.
Cả hai người đang treo lủng lẳng giữa không trung, gió lạnh từ dưới vực thẳm thổi lên khiến cả hai lạnh run.
Mộng Y kinh ngạc nhìn Diệp Miên, đột nhiên trong lòng tức giận "A Miên, cậu nhảy xuống làm gì?!"
Diệp Miên cắn răng giữ chặt kiếm "Kiên trì! Tớ kéo cậu lên!"
Hiện tại bọn họ cách mép vực hơn cả mét, làm sao mà lên?!
Phía trên Nhiên Quy vừa phải đối phó đám hắc y nhân vừa phải để ý đến hai người, lúc cả hai nhảy xuống vực phải biết nàng ấy sợ đến mức nào!
"Mộng Y, Diệp Miên? Hai người vẫn ổn chứ?"
Mộng Y vội nói lớn "Không ổn chút nào!!!"
Diệp Miên đã sắp chống đỡ không nổi rồi!
Mộng Y thầm niệm chú ngữ triệu hồi cây nấm nhỏ đang vô tư đánh nhau phía trên cùng Nhiên Quy.
Cây nấm nhỏ chạy tới mép vực "Chủ nhân?"
"Kéo bọn ta lên!"
Cây nấm nhỏ "A" một tiếng rồi dùng bốn cái xúc tua quấn chặt hai người.
Cây nấm nhỏ chỉ chừng bàn tay nhưng khi biến đổi sức mạnh lớn kinh người, chỉ trong mấy chốc đã kéo hai người lên.
Nhưng ngay lúc Mộng Y sắp bám vào được vách núi bỗng nhiên có biến cố sảy ra.
Bên tai Mộng Y bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo "Giết nàng ta đi."
Mộng Y giật mình, lúc này Diệp Miên đã bám vào vách núi leo lên, xung quanh nàng chẳng còn ai khác...!Rốt cuộc là ai đang nói?
Âm thanh lạnh lẽo đó lại vang lên "Mộng Y! Giết nàng ta!"
Mộng Y nhìn Diệp Miên đang leo lên, âm thanh kia cứ quanh quẩn bên tai, gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình.
Mộng Y đột nhiên thốt lên "A Trần?"
Âm thanh kia dừng lại một lát rồi vang lên tiếng cười quỷ dị "Mộng Y, ngươi sống trong cơ thể ta đã lâu như vậy rồi cũng nên trả giá đi?!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...