Ngay sau khi kết thúc yến tiệc tại thành Beleth, 72 tòa thành ma tộc phát lệnh giới nghiêm.
Thủ vệ tuần tra ma giới tăng gấp đôi, thủ vệ tinh anh ma tộc được triệu hồi, toàn bộ 72 thành đều phái người lục xoát quyết tìm ra kẻ gây tổn hại kết giới vùng Ngũ Nguyên lẫn trốn ở ma giới.
Tình hình ma giới lúc này phi thường nghiêm ngặt, thỉnh thoảng ngẩn đầu nhìn lên bầu trời u ám còn nhìn thấy thủ vệ ma tộc bay qua bay lại.
Toàn bộ ma tộc giới nghiêm bốn ngày, cuối cùng hai kẻ lẫn trốn ở ma giới cũng đã bị bắt.
Trong ba kẻ lẫn trốn có hai kẻ là huyết mạch bán nhân bán ma, một kẻ là ma tu.
Thành Paimon hành động rất sạch sẽ, không chút để lại dấu vết liên quan tới việc này, cũng không biết làm cách nào mà khiến ba tên bị bắt không khai ra kẻ chủ mưu dù bị dùng hình tàn nhẫn.
Lại qua hai ngày, người của thành Marbas hết cách đành giao ba tên đó cho thành Beleth đang chịu trách nhiệm việc này để Velas đưa người lên nhân giới.
Mộng Y dù biết trước thành Paimon sẽ không bị kéo xuống nhưng vẫn có chút thất vọng.
Thành Paimon này thuộc phe phản diện đối địch với nam chủ Minh Quang.
Đây chỉ là khởi đầu của kết thù oán, sau này Paimon thành không biết cho Minh Quang ăn bao nhiêu khổ sở.
Vào ngày hôm sau khi Velas tiếp nhận ba gã tội phạm thì nàng ấy đưa Minh Quang, Nghịch Lan và Mộng Y trở về nhân giới.
Một đường trở về không có gì nguy hiểm, sau khi bước qua thông đạo trở lại nhân tộc phong ấn linh lực trong cơ thể Minh Quang, Nghịch Lan và Mộng Y cũng được giải trừ.
Minh Quang mở quyển trục nhiệm vụ ra, thanh tiến độ trên quyển trục đã chạy đến điểm cuối, bên dưới hiện lên rõ mấy chữ 'nhiệm vụ đã hoàn thành'.
Minh Quang mỉm cười "Xem ra chỉ cần bắt được kẻ tổn hại kết giới thì nhiệm vụ đã được tính là hoàn thành rồi!"
Mộng Y và Tiểu Phàm cũng vội mở quyển trục nhiệm vụ ra, ba quyển trục đều giống nhau, biểu thị nhiệm vụ đã hoàn thành.
Mộng Y thở ra một hơi nhẹ nhõm "Vậy thì tốt rồi!"
Nhiên Quy chớp chớp mắt, sùng bái nhìn Minh Quang và Nghịch Lan "Sư huynh sư tỷ thật tài giỏi!"
Tiểu Phàm vốn dĩ trong lần này muốn thể hiện tài năng tạo thiện cảm để cưa cẩm tiểu sư muội nhà mình kết quả lại chọn nhầm chỗ đáp xuống, trực tiếp bị vây ở Nam Cương.
Tiểu Phàm một bụng rầu rĩ, nhở may tiểu sư muội ghét bỏ hắn thì phải làm sao đây?
Nhiên Quy cười hì hì kéo tay Tiểu Phàm "Tiểu Phàm sư huynh, huynh và Minh Quang sư huynh đánh nhau ai sẽ thắng?"
"Đương nhiên là Minh Quang sư huynh rồi!" Tiểu Phàm rầu rĩ.
Nhiên Quy vỗ vai Tiểu Phàm "Cố lên!"
".
.
."
Mộng Y nhìn Nhiên Quy một cái rồi rũ mắt xuống, tiểu sư muội Nhiên Quy này tính cách đơn thuần, giá trị vũ lực lại khá yếu.
Trong quyển 2 »Minh Quang« Nhiên Quy đích thị là đồng đội heo kéo chân Minh Quang bị rất nhiều độc giả sỉ vả.
Cứ tưởng đâu Nhiên Quy sẽ trở thành hậu cung của Minh Quang nhưng không ngờ lại trở thành lão bà của Tiểu Phàm.
Tuy bây giờ giá trị vũ lực của Nhiên Quy rất yếu nhưng mà sau này...!
Mộng Y đột nhiên thở dài, sau này cặp đôi Tiểu Phàm Nhiên Quy này gặp rất nhiều chuyện, sau này có lẽ sẽ không còn tiểu sư muội đơn thuần Nhiên Quy nữa đổi lại là một cường giả thực thụ.
"Chúng ta mau trở về Thiên Tông thôi!"
Mộng Y đang thu dọn hành trang ngày mai lên đường trở về Thiên Tông, nhàm chán tán gẫu với Nghịch Lan.
"Sư tỷ, tỷ nói xem ma tộc có sức mạnh cường đại như vậy vì sao không dám trở mặt với nhân tộc? Muội thấy bọn họ hình như rất sợ nhân tộc chúng ta."
Nghịch Lan gấp bộ y phục đưa cho nàng "Mấy trăm năm trước ma tộc gặp kiếp nạn, ma khí suy yếu khiến cho ma tộc không thể tham chiến được nửa.
Lúc này ma tộc phát hiện vùng hoang phế sâu trong lòng đất hình thành do chiến loạn mới là nơi thích hợp cho ma tộc.
Thánh nữ ma tộc lúc bấy giờ là La Mạn Lăng cùng chiến thành nhân tộc Phủ Dung hoàng đế lập ra giao ước.
Giao ước đó buộc hai bên phải ngừng chiến, phần lãnh thổ hội tụ nhiều tinh hoa nhất đại lục sẽ do nhân tộc ngự trị, mà nhân tộc phải cho ma tộc một con đường lui di cư đến vùng hoang phế trong lòng đất."
Mộng Y chống cằm chăm chú lắng nghe Nghịch Lan nói.
"Sau khi ma tộc rút khỏi chiến trường, thiên tộc nhận được sự chỉ thị của thần mang theo tộc nhân đi đến chín tầng trời cao ngự trị.
Người đời luôn gọi là cửu trùng thiên hay thiên giới đấy.
Những vị đứng đầu tam giới sợ rằng sau này sẽ có kẻ lại gây nên chiến loạn khiến tam giới lầm than nên quyên sinh tạo ra phong ấn, ngăn chặn các thông đạo thông qua ba giới."
Mộng Y thắc mắc "Vậy thông đạo đến thiên giới ở đâu?"
"Ở nhân tộc ta có một thông đạo nối liền tam giới là đỉnh núi cao ở vùng Miên Trung, cũng chính là chiến trường chiến tranh thời xưa.
Ứng với vùng Miên Trung, thông đạo ở ma giới là bên trong tòa thành thứ nhất Baal, Thiên giới là dưới chân ngọn núi Ưu Bà."
Nghịch Lan dừng một chút lại nói "Ngoài ra còn một số thông đạo nhỏ khác, ví như thông đạo nhân-ma ở La Mạn thành, nơi quyên sinh của thánh nữ La Mạn Lăng.
Còn có cách đi lên thiên giới của nhân tộc, chính là phi thăng."
Hai mắt Mộng Y sáng lên, nam chủ Minh Quang sau khi tu luyện đến đỉnh cấp cũng sẽ phi thăng đến Thiên giới đi? Đáng tiếc nàng chưa đọc hết ah! Tác giả quân vẫn chưa ra đại kết cục của »Minh Quang«! Thật hóng!
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Đang nghĩ gì đấy?"
Mộng Y cười hì hì "Không có gì...!À mà tỷ vẫn chưa cho muội biết vì sao ma tộc lại sợ hãi nhân tộc như vậy?"
Nghịch Lan mỉm cười "Vì nhân tộc được trời ưu ái, nhân tộc ta tuy yếu ớt nhưng sinh mạng kiên cường.
Khoan hãy nói đến ma tộc vẫn chưa xuất hiện Ma đế đỉnh cấp lãnh đạo, chỉ vừa phá vỡ phong ấn đã bị phản phệ, đến lúc ấy nhân tộc đem quân đánh đuổi trở lại há phải uổng công."
Mộng Y nửa hiểu nửa không gật đầu "Ồ, thế giới của tỷ thật là loạn!"
Nghịch Lan nhướng mày, cười nhìn nàng "Sao lại nói vậy chứ?"
Mộng Y chui vô chăn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình "Sư tỷ đến đây, muội kể cho tỷ nghe về một nơi hoàn toàn khác thế giới này."
Nghịch Lan thổi tắt nến rồi cởi ngoại bào nằm xuống bên cạnh nàng "Rửa tai lắng nghe!"
Mộng Y chỉnh tư thế thoải mái nằm trong lòng Nghịch Lan nhẹ giọng nói "Có một thế giới kia không có vua chúa, mọi người không có tu tiên cũng không có thần ma.
Ở đó con người rất bình đẳng, dù là da màu nào, tộc người nào, nói thứ tiếng gì đều chung sống trong với nhau vui vẻ.
Nơi đó không có xe ngựa không có kiệu lại có ô tô, xe máy.
Nơi đó không có ngự kiếm phi hành nhưng có báy bay.
Nơi đó không có chém giết tàn nhẫn, không có khói lửa chiến tranh, là một thế giới hòa bình dân chủ."
Mộng Y dừng một lát ngẩn đầu hỏi "Sư tỷ, tỷ ngủ rồi sao?"
Nghịch Lan xiết chặt vòng tay ôm Mộng Y, nhẹ giọng đáp "không có."
Mộng Y mỉm cười "Tỷ thấy nơi đó tốt không?"
Nghịch Lan đột nhiên im lặng.
"Sư tỷ?"
"Muội đến từ nơi đó sao?"
Mộng Y giật mình, Nghịch Lan thật sự rất nhạy bén.
Mộng Y khe khẽ thở dài "Sư tỷ, ta thật sự muốn cho tỷ xem thế giới của ta..."
Nghịch Lan ôm chặt lấy nàng "Muội sẽ rời đi sao?"
"Muội...!Muội không biết nữa.
Đây thật giống như một giấc mơ, hôm trước ta vẫn còn cách xa tỷ xa thật xa, xa đến nổi gấp lại quyển sách liền không thể nhìn thấy tỷ nữa nhưng hôm nay ta đã ở đây, cùng tỷ ở một chỗ thế này..." Mộng Y rối rắm "Sư tỷ, nếu như một ngày nào đó ta đột nhiên biến mất tỷ phải làm sao đây?"
Nghịch Lan nặng nề gác cằm lên đỉnh đầu nàng, giọng có chút khàn khàn "Tiểu Y, ta và muội có hồn khế sinh tử, dù muội có đi đến góc trời nào ta cũng nhất định tìm thấy muội."
"Sư tỷ..."
"Ta ở đây!"
Mộng Y nằm trong ngực Nghịch Lan khe khẽ mỉm cười "Sư tỷ, ta sẽ không buông tay đâu."
"Dù muội muốn buông ta cũng sẽ không để muội rời khỏi."
Mộng Y mỉm cười "Sư tỷ, ta yêu ngươi."
".
.
.
Ta cũng vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...