Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ
"Ta lại được người khác báo cáo lại rằng Beleth thành của các ngươi âm thầm che giấu người tu tiên tiến vào ma giới!"
Mộng Y nghe thấy gã ta vạch trần thì sợ đến muốn rớt tim.
Vua Beleth ngược lại rất bình tĩnh "Dựa vào đâu các ngươi nói như vậy?"
"Dựa vào mật báo ta thu được!"
Vua Beleth cười lạnh "Thành Gremory cũng thật bãn lĩnh lại có được mật báo từ trong thành Beleth của ta!"
Nói trắng ra không khác nào thành Gremory cài gian tế vào thành Beleth còn vừa ăn cướp vừa la làng.
Người của thành Gremory tái mặt đi nhưng lại cố nói "Vua Beleth nói suông thì có ít gì?!"
Vua Beleth nhướng mày "Vậy ta phải làm gì?"
Người của thành Gremory mạnh miệng "Xoát thành!"
Vua Beleth cười lạnh một tiếng "Gan cũng thật lớn."
Thành Gremory đứng thứ 56, so với tòa thành Beleth đứng thứ 13 địa vị lẫn quyền lực thấp hơn rất nhiều.
Mỗi lần chạm mặt đều hận không cách xa thành Beleth trăm mét huống chi lần này còn đứng ở đại điện vạch trần tội lỗi của Beleth thành.
Sau Gremory thành cũng có lục đục vài thành khác lên tiếng phụ họa.
Lúc này người của Paimon thành ra mặt "Beleth thành không phải có mờ ám không dám cho người xét thành chứ?"
Vua Beleth bừng tỉnh đại ngộ, ra là Paimon thành giở trò sau lưng! Ông ta cười lạnh "Paimon thành thử bị đường đột bắt phải giao thành khám xét xem còn có dáng vẻ mừng trên nổi đau của người khác vậy không?"
Người của Paimon thành biết bản thân quá lộ liễu đành thu liễm lại.
Không đợi người khác chấp vấn lần nữa vua Beleth đã nói "Dù sao sớm hay muộn đều phải xét thành, chi bằng có lãnh tước Marbas ở đây làm chứng thành Beleth tiên phong giao thành khám xét trước vậy."
Trong lúc nói chuyện Vua Beleth nhìn thoáng qua con gái Velas của mình.
Velas mỉm cười cho ông ta ánh mắt an tâm rồi đi tới bên cạnh Mộng Y còn đang lo sợ kéo nàng đi.
Vua Beleth tin tưởng con gái mình, ông tin Velas sẽ không lỗ mãn đưa người về khi không có biện pháp che giấu.
Lãnh tước Marbas lạnh lùng nói "Vậy xét thành đi!"
"Velas, Nghịch Lan và Minh Quang bọn họ..."
"Suỵt!" Velas đặt ngón trỏ lên môi bảo Mộng Y im lặng.
Vừa ra khỏi cung điện tổ chức yến tiệc Velas đã ôm lấy Mộng Y ngự phong trở về cung điện Nghịch Lan và Minh Quang đang ở.
"Tiểu Y, chuyện đã bại lộ chỉ còn một cách cứu vãn, ngươi có nguyện ý làm không?"
Mộng Y gật đầu như giã tỏi "Có! có! Là cách gì?"
Velas cười đến quỷ dị đem ngón trỏ đặt lên mi tâm Mộng Y "Ta đem chú ngữ này truyền cho ngươi, tự khắc ngươi sẽ biết."
Cách một cái mặt nạ Mộng Y cũng cảm nhận được từ tay Velas có một luồn khí nóng bỏng chạy vào đầu nàng.
luồn khí kia mang theo thứ gì đó không nguy hiểm, chỉ là một dạng truyền đạt bằng tinh thần.
Mộng Y tiếp thu chú ngữ, há hốc mồn "Đây...!Đây..."
"Là hồn kế sinh tử." Velas mỉm cười "Là khế ước cao cấp nhất của ma tộc cũng chính là khế ước của những đôi đạo lữ."
Mộng Y nhíu mày "Ý của ngươi là..."
"Ngươi mang huyết mạch bán nhân bán ma, vốn đã có thể qua mặt bọn họ lần này nhưng Nghịch Lan thì không.
Dùng khế ước này lên người Nghịch Lan, nàng ấy sẽ trở thành đạo lữ đời này của ngươi.
Một ma tộc mang đạo lữ của mình theo không có gì là lạ, huống hồ nó còn có thể giúp Nghịch Lan che giấu linh khí trong người."
Mộng Y lắp bắp "Nhưng mà...!Nhưng mà đây là khế ước tró buộc linh hồn đồng sinh cộng tử!!!"
"Thì sao cơ chứ?" Velas nghiêng đầu cười "Lẽ nào ngươi không có niềm tin Nghịch Lan sẽ chịu cùng ngươi đi một đời này?"
Velas nhếch môi tự giễu "Thôi vậy, nếu ngươi không ra tay được, nàng ấy không đồng ý vậy để nàng ấy uống cái này." Velas ném cho Mộng Y một lọ thuốc màu đen tuyền "Có thể che đậy linh lực tạm thời của Nghịch Lan, tuy nhiên nếu kẻ mạnh nhìn một phát sẽ bị lộ.
Ta chỉ có thể giúp đến đây!"
Nói đoạn Velas quay người đi về hướng phòng Minh Quang.
Mộng Y nhìn lọ thuốc trong tay, nàng nắm chặt lọ thuốc chạy tới phòng Nghịch Lan.
"Sư tỷ! Sư tỷ!"
Mộng Y đột ngột mở cửa vào va phải Nghịch Lan khiến cả hai lảo đảo.
Nghịch Lan đỡ lấy nàng "Có việc gì lại hối hả như thế?"
Mộng Y vộ đóng cửa lại "Sư tỷ, chúng ta bị phát hiện rồi!"
Nghịch Lan nhíu mày.
Mộng Y ngắn gọn nói lại quá trình rồi đưa lọ thuốc màu đen cho Nghịch Lan "Tỷ uống cái này đi, có thể che giấu một chút linh khí trong người tỷ."
Nghịch Lan cầm lấy lọ thuốc nhưng lọ thuốc lại bị Mộng Y cầm chặt trong tay "Tiểu Y?"
Mộng Y buông lọ thuốc ra, có chút mất tự nhiên nói "Nó...!Khi gặp phải kẻ có tu vi cao vẫn sẽ bị lộ..."
Nghịch Lan nhíu mày, nàng ấy chưa kịp nói đã nghe Mộng Y lên tiếng.
"Thật ra còn một cách khác có thể che giấu thân phận tỷ..."
Nghịch Lan chờ Mộng Y nói.
Mộng Y đột nhiên ngẩn đầu nhìn Nghịch Lan "Velas cho muội cách thành lập một cái khế ước đạo lữ của ma tộc."
Đôi mắt Nghịch Lan lóe lên tinh quang.
"Nhưng mà..." Mộng Y khó xử "Nhưng mà đó là khế ước trói buộc linh hồn đồng sinh cộng tử..."
"Tốt! Bắt đầu đi!"
"Hả?" Mộng Y ngẩn ra, vẫn chưa tiếp thu được lời nghịch Lan.
Nghịch Lan dịu dàng cười "Không phải muội nói tới khế ước đạo lữ của ma tộc sao? Chúng ta kí khế ước đi."
Mộng Y ngơ ngẩn "Nhưng mà khế ước kia dùng cả linh hồn..."
"Lẽ nào Tiểu Y không muốn cùng ta kí khế ước?" Nghịch Lan lùi lại một bước, tỏ vẻ buồn bã "Ta...!Ta biết rồi!"
Mộng Y hoảng hốt "Không có! Ta...!Ta chỉ sợ tỷ không rõ, à không, sợ tỷ hối hận!"
Nghịch Lan thở dài xoa đầu nàng "Muội đã không e ngại ta vậy ta còn có gì để chùng bước?"
Mộng Y cắn cánh môi nở nụ cười "Muội biết rồi."
Nói đoạn nàng lấy ra thanh chủy thủ cắt một đường máu trên bàn tay trái của nàng và Nghịch Lan.
Mộng Y dựa theo kí ức Velas truyền đạt niệm chú ngữ ma tộc cổ xưa.
Ma khí trong tạp huyết của Mộng Y lần đầu tiên thức tỉnh tràn ra bên ngoài.
Ma khí màu đen quấn quanh hai người Mộng Y Nghịch Lan, hai người từ đầu vẫn luôn nhìn nhau không rời mắt.
"Ta Mộng Y, dùng cả linh hồn này cùng Nghịch Lan kí khế ước sinh tử, sống làm chim liền cành chết cùng chung một huyệt.
Kiếp này nếu có phản bội lời thề nguyện bị hồn phi phách tán, chết không nguyên vẹn."
Nghịch Lan mở to mắt nhìn Mộng Y, trên mặt đầy vẻ không tin nổi.
Mộng Y lại đem bản thân ra thề nguyền độc ác như vậy.
Mộng Y mỉm cười "Sư tỷ, hiện tại tỷ hối hận vẫn còn kịp đấy!"
Nghịch Lan cười một tiếng "Chưa từng hối hận cũng sẽ không bao giờ hối hận!"
Mộng Y mỉm cười nhưng khóe mắt lại ẩm ướt "Nghịch Lan, tỷ nguyện ý cùng ta trải qua sinh lão bệnh tử, bên nhau một kiếp chứ? Nếu một này nào đó tỷ thay lòng đổi dạ phải lãnh chịu trừng phạt linh hồn bị cắn nuốt.
Tỷ đồng ý chứ?"
Nghịch Lan không do dự trả lời "Ta đồng ý!"
Mộng Y nhón chân hôn lên môi Nghịch Lan, Nghịch Lan thuận thế ôm lấy nàng làm sâu thêm nụ hôn này.
Hai giọt máu chảy ra từ vết thương ở lòng bàn tay trái hay người mang theo lời hẹn thề bằng linh hồn quấn quýt lấy nhau rồi tan ra giữa không trung biến thành những sợi tơ nhỏ nhập vào cơ thể hai người.
Từ khoảng khắc này hồn khế sinh tử được thành lập, tại vị trí sau gáy hai người chậm rãi nở rộ một đóa huyết hoa kiều diễm.
Từ nay về sau đồng sinh cộng tử, bên nhau trọn kiếp, không gì có thể tách rời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...